<p>Đôi Mắt Màu Ngô Non</p>
<p>Có các địa danh quen thuộc khi vang lên nhưng vẫn thật lạ lẫm và cuốn hút trên những trang viết. Lạng Sơn là một nơi chốn như thế, đặc biệt khi được nhìn ngắm qua đôi mắt người con xứ sở và được miêu tả qua giọng văn đậm đà phong vị miền đất nơi người Kinh người Nùng người Tày cùng sinh sống. Những trang văn của Nguyễn Luân thấm đượm hơi thở tình yêu, truyền tới bạn đọc một thứ men say thật riêng biệt. Thứ men say dịu dàng mà đằm sâu đưa bạn trở về miền kí ức, nơi có tình yêu thương ấm áp của bố mẹ, có khung cảnh quen thuộc của quê nhà, có những bạn bè cùng trải qua êm đềm thơ ấu, và có đôi mắt xanh thẳm của người bạn đã từng yêu tha thiết…</p>
<p>Đọc Đôi mắt màu ngô non, bạn chợt nhận ra: Mọi thứ luôn trôi về phía trước, chỉ có quê nhà vẫn ở lại phía sau, đợi đón ta về.</p>
<p>“Năm nay gió về sớm theo cơn bão cuối mùa. Gió và mưa cồn cào, gào thét. Tôi nhớ quê da diết, nhớ dáng ông ngồi nơi cửa sàn đợi chúng tôi về. Nhớ mùi men rượu mẹ tôi nấu sớm. Nhìn lại mình với những chộn rộn mỏi mòn đời thường mà thấy lòng chững lại. Tôi tự hỏi mình không biết ông đã kịp phơi chăn đón gió đầu mùa hay chưa?” </p>