tôi nói gì khi nói về chạy bộ (tái bản 2021)

tôi nói gì khi nói về chạy bộ (tái bản 2021)

Chạy bộ và Viết văn: Những suy ngẫm của Haruki Murakami

Từ một nhà văn nổi tiếng đến một vận động viên cừ khôi

Haruki Murakami, nhà văn Nhật Bản lừng danh, không chỉ nổi tiếng với những tác phẩm văn học xuất sắc như "Rừng Na Uy", "Biên niên ký Chim vặn dây cót", "Kafka bên bờ biển", "Phía Nam biên giới phía Tây mặt trời", "Người tình Sputnik", "Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới"..., mà còn là một người chạy bộ cừ khôi. Trong cuốn sách "Chạy bộ, hãy chạy bộ", ông chia sẻ những suy ngẫm sâu sắc về hành trình chạy bộ của mình, cùng với đó là mối liên hệ bất ngờ giữa môn thể thao này với công việc sáng tạo văn chương.

Sự tương đồng bất ngờ giữa chạy bộ và viết văn

Với giọng văn lôi cuốn, thoải mái nhưng đầy sức mạnh, Murakami dẫn dắt người đọc vào hành trình chạy bộ của chính ông. Ông chia sẻ về những khó khăn, thử thách, niềm vui và sự kiên trì cần thiết để chinh phục mỗi chặng đường. Qua đó, Murakami khẳng định rằng chạy bộ không chỉ đơn thuần là một môn thể thao, mà còn là một hành trình khám phá bản thân, một cuộc chiến đấu với giới hạn bản thân, và một cách để rèn luyện sự kiên trì, tập trung và lòng dũng cảm.

Sự tương đồng giữa chạy bộ và viết văn được Murakami thể hiện rõ nét. Ông cho rằng cả hai đều đòi hỏi sự tập trung, kiên trì, lòng dũng cảm, sự sáng tạo và khả năng vượt qua những giới hạn bản thân. Chạy bộ là một hành động thể chất, nhưng nó cũng đòi hỏi sự tập trung tinh thần, sự kiên định và khả năng chịu đựng. Viết văn là một hành động tinh thần, nhưng nó cũng đòi hỏi sự kiên nhẫn, sự nhạy bén và khả năng chịu đựng áp lực.

Những bài học quý báu dành cho nhà văn và những người yêu văn chương

"Chạy bộ, hãy chạy bộ" không chỉ là một cuốn sách về chạy bộ, mà còn là một lời chia sẻ chân thành của một nhà văn tài năng về những trải nghiệm và suy ngẫm của bản thân. Cuốn sách mang đến những bài học quý báu cho những người yêu văn chương, đặc biệt là những người trẻ đang trên con đường theo đuổi nghiệp viết.

Cuốn sách khuyến khích độc giả rèn luyện bản thân, không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần, để có thể chinh phục những thử thách trong cuộc sống và trong công việc. Nó cũng là lời khẳng định rằng sự kiên trì, tập trung và lòng dũng cảm là những yếu tố quan trọng dẫn đến thành công trong mọi lĩnh vực, đặc biệt là trong nghệ thuật.

Review nội dung:

"Chạy bộ, hãy chạy bộ" là một cuốn sách đầy cảm hứng, mang đến cho độc giả những bài học ý nghĩa về cuộc sống, về nghệ thuật và về bản thân. Ngôn ngữ của Murakami giản dị, chân thành, dễ hiểu và giàu sức truyền cảm. Cuốn sách phù hợp với mọi đối tượng, từ những người yêu thích chạy bộ, những người đam mê văn chương, đến những người đang tìm kiếm động lực và sự khích lệ trong cuộc sống.

sau động đất

sau động đất

Sau Động Đất: Hành Trình Tìm Lại Bản Thân Sau Nỗi Đau

**Một kiệt tác văn chương của Haruki Murakami, đưa bạn đọc vào một thế giới đầy ám ảnh, sâu sắc và đầy cảm xúc.**

Sau Khi Thảm Họa: Một Thế Giới Rạn Nứt

Tháng Một năm 1995, trận động đất kinh hoàng đã cướp đi tất cả trong nháy mắt. Thành phố Tokyo chìm trong hoang tàn, nhưng đó chỉ là khởi đầu của một chuỗi những biến cố kỳ lạ và đầy ám ảnh. Tháng Hai, những cộng hưởng lặng lẽ bắt đầu xuất hiện: trên bờ biển mùa đông, đống củi rều bốc cháy âm ỉ; ở Kushiro, một người đàn ông bí ẩn mang theo chiếc hộp nhỏ; còn ở Tokyo, Ếch và Giun chiến đấu trong lòng đất... Trái đất như bị xé toạc, thế giới đảo lộn, và ngay cả sự tồn tại của Chúa cũng trở nên mơ hồ.

Tìm Lại Bản Thân Trong Đống Đổ Nát

Haruki Murakami dẫn dắt độc giả vào một cuộc hành trình đầy cảm xúc và day dứt. Những câu chuyện ngắn trong tập truyện này, như những mảnh ghép rời rạc, cùng nhau tạo nên bức tranh toàn cảnh về sự mất mát, nỗi đau và quá trình tìm kiếm bản thân sau thảm họa.

**"Sau Động Đất" không chỉ là câu chuyện về những tổn thất vật chất, mà còn là câu chuyện về những vết thương tinh thần, về sự cô đơn, về sự bế tắc và về hy vọng tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc sống.**

Ngôn Ngữ Ánh Sáng Trong Bóng Đêm

Lối viết đặc trưng của Haruki Murakami tiếp tục tỏa sáng trong "Sau Động Đất". Ngôn ngữ của ông, vừa nhẹ nhàng, vừa sắc bén, mang đến những cảm xúc sâu lắng, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc về tâm lý con người trong bối cảnh đầy biến động.

**Những hình ảnh ẩn dụ, những câu chuyện kỳ ảo, những câu hỏi existencial về cuộc sống và cái chết... tất cả tạo nên một bầu không khí bí ẩn và đầy ám ảnh, để lại dấu ấn khó phai trong lòng bạn đọc.**

Review:

"Sau Động Đất" là một tác phẩm đầy cảm xúc, đưa bạn đọc đến những góc khuất của tâm hồn con người. Tác phẩm không chỉ là một lời thổ lộ về nỗi đau mất mát sau thảm họa, mà còn là một bài ca về sức mạnh phi thường của con người trong việc vượt qua bóng đêm và tìm kiếm ánh sáng của hy vọng.

**Bạn đọc sẽ không thể không cảm thấy rung động và suy ngẫm sau khi đọc tác phẩm này. "Sau Động Đất" là một món quà văn học tuyệt vời mà Haruki Murakami dành tặng cho độc giả.**

những chuyện lạ ở tokyo

những chuyện lạ ở tokyo

Những Chuyện Lạ Ở Tokyo: Khám Phá Vùng Bóng Tối Của Linh Hồn

**Những Chuyện Lạ Ở Tokyo** là tập truyện ngắn của nhà văn nổi tiếng Haruki Murakami, đưa độc giả vào một hành trình khám phá những góc khuất bí ẩn của cuộc sống, nơi những điều kỳ lạ ẩn náu giữa dòng chảy đời thường.

Giao Thoa Giữa Hiện Thực Và Ảo Ảo

Bắt đầu từ những câu chuyện về sự mất mát, lãng quên, và cô độc, Murakami đưa độc giả vào một thế giới đầy những trùng hợp bất ngờ, nơi ranh giới giữa thực tại và tưởng tượng trở nên mờ nhạt. Một người đàn ông đánh mất người thân, một nhạc công cô đơn, hay một người mẹ đau khổ vì mất con trai trên biển cả - mỗi nhân vật đều mang trong mình những nỗi niềm riêng, ẩn chứa những bí mật và những câu hỏi về số phận, về ý nghĩa của cuộc sống.

Nét Văn Phong Độc Đáo Của Murakami

Thông qua những câu chuyện ngắn này, Murakami tiếp tục thể hiện phong cách văn chương độc đáo của mình, kết hợp hài hòa giữa yếu tố hiện thực và hư ảo, giữa bi kịch và hài hước. Ông khéo léo sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, tạo nên những bức tranh tinh tế về tâm lý nhân vật và những câu chuyện đầy ám ảnh.

Điểm Nhấn Của Truyện

**Những Chuyện Lạ Ở Tokyo** không chỉ là tập hợp những câu chuyện ly kỳ, mà còn là một hành trình khám phá những khía cạnh sâu thẳm của tâm hồn con người. Bằng những câu chuyện đầy ẩn dụ và những chi tiết tinh tế, Murakami đặt ra những câu hỏi về tình yêu, sự mất mát, và ý nghĩa cuộc sống, khiến độc giả suy ngẫm và đồng cảm sâu sắc.

Đánh Giá

**Những Chuyện Lạ Ở Tokyo** là một tác phẩm đầy ám ảnh và sâu lắng, phù hợp với những độc giả yêu thích văn chương Nhật Bản, đặc biệt là phong cách viết độc đáo của Haruki Murakami. Cuốn sách là một lựa chọn lý tưởng cho những ai muốn tìm kiếm những câu chuyện đầy cảm xúc, khám phá những góc khuất của con người và những bí ẩn của cuộc sống.

absolutely on music: conversations with seiji ozawa

absolutely on music: conversations with seiji ozawa

Absolutely On Music: Conversations With Seiji Ozawa

A Rare Glimpse into the Minds of Two Masters

Haruki Murakami, the internationally renowned author, harbors a deep and abiding passion for music. Before he embarked on his literary career, he owned and ran a jazz club in Tokyo, and the profound influence of music permeates every aspect of his beloved novels. In "Absolutely On Music," Murakami realizes a personal dream by engaging in intimate conversations with his close friend, the legendary conductor Seiji Ozawa, about their shared love for music.

A Journey Through the World of Music

This captivating dialogue transcends the typical interview format, unfolding as a rich and engaging exchange between two titans of their respective fields. From the soaring heights of classical composers like Brahms and Beethoven to the innovative brilliance of Leonard Bernstein and Glenn Gould, Murakami and Ozawa delve deep into the essence of music, sharing their insights and personal reflections. They discuss everything from the thrill of collecting rare vinyl records to the unique challenges of creating pop-up orchestras, offering a unique perspective on the evolving landscape of music.

A Must-Read for Music Lovers and Beyond

"Absolutely On Music" is more than just a conversation about music. It's a testament to the power of shared passions, a window into the creative minds of two remarkable individuals, and a celebration of the enduring beauty and transformative power of music. Whether you're a seasoned music aficionado or simply curious about the art form, this book is sure to resonate with your soul. Prepare to be captivated by the insightful dialogue and the deep appreciation for music that shines through on every page.

nhảy nhảy nhảy (tái bản 2021)

nhảy nhảy nhảy (tái bản 2021)

Nhảy Nhảy Nhảy: Mê cung bí ẩn và những cuộc gặp gỡ định mệnh

Âm vang từ giấc mơ và nỗi ám ảnh về Khách sạn Cá Heo

"Nhảy Nhảy Nhảy" là một cuộc phiêu lưu đầy kịch tính, bắt đầu từ nỗi ám ảnh về một nơi bí ẩn - Khách sạn Cá Heo. Tiếng khóc da diết của người đàn bà trong giấc mơ kéo "tôi" - nhân vật chính - vào một mê cung chết chóc, nơi những bí mật và mưu đồ ẩn giấu sau lớp vỏ bọc của sự bình thường.

Cuộc đối đầu với cái chết và những cuộc gặp gỡ bất ngờ

Bước chân vào mê cung, "tôi" phải đối mặt với những cái chết bất ngờ, những sự kiện kỳ lạ, và những con người anh chưa từng nghĩ mình sẽ gặp. Từ những người bạn cũ đến những kẻ thù ẩn danh, mỗi cuộc gặp gỡ đều mang đến những bí mật mới, đẩy "tôi" sâu hơn vào vòng xoay của sự thật và dối trá.

Tìm kiếm tình yêu và sự thật trong mê cung

Trong cuộc hành trình đầy nguy hiểm, "tôi" luôn nhớ về người đàn bà từng có lúc anh yêu. Khao khát tìm lại cô ấy, "tôi" sẵn sàng chiến đấu, sẵn sàng hy sinh để níu giữ tình yêu và sự thật. Cuộc phiêu lưu không chỉ là cuộc chiến chống lại cái chết và sự lừa dối, mà còn là cuộc chiến bảo vệ tình yêu và sự thật của chính mình.

Review sách:

"Nhảy Nhảy Nhảy" là một tác phẩm đầy ma lực, khiến người đọc bị cuốn hút bởi những tình tiết bất ngờ, những câu đố hóc búa, và những bí mật ẩn giấu sau lớp vỏ bọc của sự bình thường. Murakami đưa người đọc vào một thế giới đầy bí ẩn, nơi những giấc mơ và thực tại hòa quyện, những con người đầy mâu thuẫn và những cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ.

Nhận định về "Nhảy Nhảy Nhảy":

Observer: "Nếu Raymond Chandler sống đủ lâu để có thể xem Blade Runner, ắt hẳn ông sẽ viết r một cuốn nào đấy tương tự như Nhảy Nhảy Nhảy."

Independent on Sunday: "Làm thế nào Murakami có thể duy trì được chất thơ trong khi viết về đời sống hiện đại và cảm xúc hiện đại? Tôi hầu như rủn gối vì ngưỡng mộ."

Sunday Herald: "Murakami là tác gia độc nhất vô nhị, tuy nhiên ở nhiều phương diện ông cũng là người kế tục Kafka bởi hình như ông có cái trí tuệ hầu thấu hiểu thực chất của Kafka: một tác gia đầy hài hước."

Guardian: "Cần phải xếp Murakami vào hàng các tiểu thuyết gia lớn nhất còn sống hiện nay trên thế giới."

1q84 - tập 1 (tái bản 2023)

1q84 - tập 1 (tái bản 2023)

<p>1Q84 - Tập 1</p>

<p>Aomame đang sống ở năm 1984. Bản Sinfonietta của Leos Janacek phát ra từ đài FM trong chiếc taxi trên đường cao tốc thủ đô khiến nàng bắt đầu nhận thấy có gì đó bất thường trong thế giới thực tại. Nàng phát hiện ra sự tồn tại của một thế giới không phải thế giới này bên cạnh thế giới này. Với rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải cho những bất thường đang diễn ra xung quang, nàng đặt tên cho năm mình đang sống là 1Q84, "Q" là chữ cái đầu của từ "Question". Tengo cũng sống ở năm 1984. Anh dạy toán tại một trường dự bị. Ôm mộng văn chương, có thừa tài năng nhưng mặc cảm quá khứ về người mẹ như một tảng đá khổng lồ chặn đứng dòng năng lượng trong anh khiến anh vẫn mãi chỉ là một kẻ bồi bút vô danh. Tuy nhiên kế hoạch đầy mạo hiểm của Komatsu, biên tập viên lão luyện của tạp chí văn nghệ đã đầy anh vào một rắc rối ghê gớm. Chính rắc rối ấy sẽ đưa Tengo gặp lại người bạn gái thời tiểu học vẫn luôn ám ảnh anh. Với đầy đủ hiện thực lẫn huyễn ảo, Murakami đưa ta lạc vào một thế giới truyện kể quá đỗi hấp dẫn trong 1Q84. Cuốn tiểu thuyết gồm các chương xen kẽ về Aomame và Tengo. Khi đọc xong về Aomame, bạn chắc chắn sẽ muốn tiếp tục với Tengo và ngược lại. Một tác phẩm xứng đáng với ba năm chờ đợi của độc giả yêu mến Murakami.</p>

combo sách tiểu thuyết hấp dẫn: rừng na uy + yêu những điều không hoàn hảo (bộ 2 cuốn)

combo sách tiểu thuyết hấp dẫn: rừng na uy + yêu những điều không hoàn hảo (bộ 2 cuốn)

<p>Combo Sách Tiểu Thuyết Hấp Dẫn: Rừng Na Uy + Yêu Những Điều Không Hoàn Hảo (Bộ 2 Cuốn)</p>

<p>1.&nbsp;Rừng Na Uy</p>

<p>Câu chuyện bắt đầu từ một chuyến bay trong ngày mưa ảm đạm, một người đàn ông 37 tuổi chợt nghe thấy bài hát gắn liền với hình ảnh người yêu cũ, thế là quá khứ ùa về xâm chiếm thực tại. Mười tám năm trước, người đàn ông ấy là chàng Toru Wanatabe trẻ trung, mỗi chủ nhật lại cùng nàng Naoko lang thang vô định trên những con phố Tokyo. Họ sánh bước bên nhau để thấy mình còn sống, còn tồn tại, và gắng gượng tiếp tục sống, tiếp tục tồn tại sau cái chết của người bạn cũ Kizuki. Cho đến khi Toru nhận ra rằng mình thực sự yêu và cần có Naoko thì cũng là lúc nàng không thể chạy trốn những ám ảnh quá khứ, không thể hòa nhập với cuộc sống thực tại và trở về dưỡng bệnh trong một khu trị liệu khép kín. Toru, bên cạnh giảng đường vô nghĩa chán ngắt, bên cạnh những đêm chơi bời chuyển từ cảm giác thích thú đến uể oải, ghê tởm...vẫn kiên nhẫn chờ đợi và hy vọng vào sự hồi phục của Naoko. Cuối cùng, những lá thư, những lần thăm hỏi, hồi ức về lần ân ái duy nhất của Toru không thể níu Naoko ở lại, nàng chọn cái chết như một lối đi thanh thản. Từ trong mất mát, Toru nhận ra rằng mình cần tiếp tục sống và bắt đầu tình yêu mới với Midori.</p>

<p>Một cuốn sách ẩn chứa mọi điều khiến bạn phải say mê và đau đớn, tình yêu với muôn vàn màu sắc và cung bậc khác nhau, cảm giác trống rỗng và hẫng hụt của cả một thế hệ thanh niên vô hướng, ý niệm về sự sinh tồn tất yếu của cái chết trong lòng cuộc sống, những gắng gượng âm thầm nhưng quyết liệt của con người để vượt qua mất mát trong đời...Tất cả đã tạo nên vẻ đẹp riêng cho "Rừng Na uy", im lặng, ma thuật và tuyệt vọng như một chấm máu cô độc giữa bạt ngàn tuyết lạnh.</p>

<p>Nhận định</p>

<p>quot;"Rừng Na-uy" là một câu chuyện tình giản dị.</p>

<p>Giản dị như sự thật</p>

<p>Như bốn mùa</p>

<p>Như Sống/Chết</p>

<p>...Cái giản dị của "Rừng Na-uy" là cái giản dị chỉ có được khi người viết đã vượt lên trên hết những làm dáng có bản chất kỹ thuật vốn rất khó tránh trong sáng tác chỉ để bồi hồi kể lại những gì đang tuôn trào từ sâu thẳm cõi lòng mình. "Rừng Na-uy" không lãng mạn. Nó không lý tưởng hóa và do vậy không bị lừa mị bởi chính những lí tưởng ấy của mình. Nó dũng mãnh như mũi tên vừa bay ra khỏi cánh cung. Thẳng từ cõi lòng bộc trực và thân xác của kiếp người"- Trịnh Lữ</p>

<p>"Rừng Na Uy" không có những biểu tượng truyền thống của Nhật Bản, thế nhưng Murakami vẫn thể hiện mình là một nhà văn Nhật Bản từ trong cốt tủy. Hành trình của Toru qua những cánh rừng âm u sâu thẳm dẫn tới khu điều dưỡng gợi nhớ con đường thiên lý của các thi nhân văn sỹ Nhật Bản xưa, gợi nhớ chuyến đi tới xứ tuyết của chàng trai trẻ Shimamura trong tác phẩm "Xứ tuyết" của Kawabata. Mỗi người một thời đại, nhưng họ đều bỏ lại thị thành để tìm đến vùng đất yên tĩnh có phần siêu thoát. Vẻ đẹp mong manh, trong trắng nhưng xa vời của Naoko là hiện thân cho mỹ cảm đặc trưng của Nhật Bản, ta có thể gặp dấu ấn đặc trưng ấy trong những nhân vật nữ của Kawabata (Kyoko trong "Thủy nguyệt", Yoko trong "Xứ tuyết"). Dường như văn hóa phương Tây có thể khiến các nhân vật của Murakami không đủ kiên nhẫn để sống với trà đạo, bonsai, nhưng khát vọng hướng thượng, tìm kiếm cảm giác thanh nhàn và vẻ đẹp trinh khiết là điều không bao giờ mất.- Nhã Nam</p>

<p>"Một lối cấu tứ tinh tế, nhẹ bỗng mà mọi thứ Murakami chọn dựa để mô tả đều run rẩy với những chiều hướng tượng trưng: một cái áo sơ mi trong máy giặt công cộng, một sợi dây bị cắt lìa, một cái xước tóc hình bướm...Trong tất cả vẻ u ám siêu hình của nó, "Rừng Na-uy" vẫn hấp dẫn ta với sự hài hước đáng mến"&nbsp;- The Guardian</p>

<p>"Được chạm chổ tuyệt vời và tràn đầy những điều tuyệt diệu...Nhân vật kể chuyện đọc "Núi Thiêng" và tiểu thuyết ưa thích nhất của chàng ta là Gatsby vĩ đại. Trong "Rừng Na-uy", Murakami đã cập nhật hai tác phẩm kinh điển ấy thành một dạng ca khúc pop tuyệt hảo nhất: lãng mạn, buồn, tưởng như đơn giản, và không thể nào quên"&nbsp;- The Age</p>

<p>"Dịu dàng, quyến rũ như thơ, căng thẳng như bi kịch và gợi dục một cách mê đắm. Một cuốn tiểu thuyết kỳ diệu có âm hưởng hướng đạo và tự truyện...Tuyệt đối nên đọc"&nbsp;-SDM</p>

<p>"Câu chuyện của Murakami là một hồi ức đau buồn về cái đã có và cái đã có thể xảy ra, một kết hợp tài tình giữa trí tuệ của người già và trái tim của người trẻ."&nbsp;-Salon</p>

<p>"Văn xuôi của Murakami hào hoa một cách đáng ngạc nhiên...và mô tả một cách đẹp đẽ sự chơi bời vô độ của cả Watanabe lẫn một Tokyo cuối những năm 60. Cuốn sách cũng chẳng hơn hay kém "Tây" so với "Cuộc săn cừu" hay "Xứ sở kỳ diệu vô tình và chỗ tận cùng thế giới". Điều khiến nó khác chính là bên kia cái vẻ hơi cách biệt thế gian của viện điều dưỡng, "Rừng Na-uy" đặc biệt là một tác phẩm hiện thực"&nbsp;-Review of Contemporary Fiction</p>

<p>"Lặng lẽ lôi cuốn người đọc và cuối cùng lay động tâm can, Murakami đã thử nghiệm rất thành công với chủ nghĩa hiện thực, ông đã cố đè nén những xung lực dồi dào của mình cũng hiệu quả như các nhân vật cảu ông đè nén những sức mạnh lịch sử xung quanh họ"&nbsp;-Times Literary Supplement</p>

<p>“Rừng Na-uy sẽ là cuốn sách thanh xuân bất diệt, bầu bạn với hết thế hệ này qua thế hệ khác.”&nbsp;-Báo Đọc sách Trung Hoa</p>

<p>“Trong mười cuốn sách văn học có ảnh hưởng lớn nhất tới Trung Quốc trong thế kỷ 20, xếp thứ mười chính là Rừng Na-uy.”-&nbsp;Giáo sư Lâm Thiếu Hoa, dịch giả&nbsp;Rừng Na-uy&nbsp;ở Trung Quốc</p>

<p>“Nắm bắt sự đam mê và gấp gáp của ái tình tuổi trẻ… Lặng lẽ lôi cuốn người đọc và cuối cùng lay động tâm can.”&nbsp;-&nbsp;Time Literary Supplement</p>

<p>“Khêu gợi, thú vị, sexy và hài hước, nếu không Murakami đã chẳng là một trong những nhà văn hay nhất.”&nbsp;-&nbsp;Time Out</p>

<p>“Một câu chuyện xúc động đến ngạt thở…. Không nghi ngờ gì, Murakami là một trong những tiểu thuyết gia tinh tế nhất thế giới.”&nbsp;-&nbsp;Glasgow&nbsp;Herald</p>

<p>“Cuốn sách chắc chắn là sành điệu, đầy những trò quậy sinh viên, tình ái cởi mở, rượu và văn hoá pop những năm 1960. Nó chân xác và cảm động, miêu tả mọi cung bậc thăng trầm thời tuổi trẻ.”&nbsp;-Independent on Sunday</p>

<p>“Một cuốn tiểu thuyết bậc thầy về tình yêu kiểu những năm 1960.”&nbsp;-&nbsp;The New York Times Book Review)</p>

<p>"Câu chuyện cổ điển này của Murakami rõ ràng là gợi cảm nhất trong các tiểu thuyết của ông."&nbsp;-&nbsp;Los Angeles&nbsp;Times</p>

<p>" Rừng Na Uy, nơi chúng ta-những độc giả- chạm mặt tuổi hai mươi chính mình, kể cả tuổi hai mươi đã qua và tuổi hai mươi chưa tới...Nơi đó, hơi rượu whisky và khói thuốc nặng nhọc kéo ta chìm xuống đầm lầy cô độc nhưng giấc mơ và tình yêu trong sáng mang chúng ta bay lên"&nbsp;-&nbsp;Báo Người Lao Động</p>

<p>*****</p>

<p>Trích đoạn tác phẩm</p>

<p>Hai người đàn bà thay nhau đánh răng rồi rút lui vào phòng ngủ. Tôi rót cho mình một ít rượu nữa rồi nằm dài trên chiếc giường sô-pha, điểm lại những sự kiện trong ngày từ sáng đến đêm. Một ngày đằng đẵng đến ghê người. Gian phòng tiếp tục trắng lên dưới ánh trăng. Ngoài vài tiếng giường cựa cọt kẹt rất nhẹ, không có một tiếng động nào trong phòng nơi Naoko và Reiko đang nằm ngủ. Những hình thù sơ giản bé tí xíu hình như đang trôi nổi trong bóng tối khi tôi nhắm mắt lại, và trong tai tôi vẫn còn vương vấn tiếng ghi-ta của Reiko, nhưng cả hai cái đó chẳng mấy chốc đều qua đi. Giấc ngủ tới và nhúng tôi vào một khối bùn ấm áp. Tôi mơ thấy những cây liễu. Cả hai bên của một con đường núi đều toàn những liễu. Nhiều liễu không thể tưởng tượng được. Một cơn gió khá mạnh đang thổi, nhưng những cành liễu vẫn im phăng phắc. Sao lại thế được? Tôi thắc mắc, nhưng rồi thấy cành cây nào cũng đầy những con chim nhỏ đang bậu chắc ở đó. Sức nặng của chúng giữ cho cành không lay động trong gió. Tôi vớ lấy một cái gậy và đập mạnh vào một cành ở gần mình, hy vọng chim sẽ bay đi và cành sẽ đu đưa theo gió. Nhưng chúng không chịu bay. Đáng nhẽ bay đi thì chúng lại biến thành những mảnh kim loại hình chim và rơi loảng xoảng xuống đất.</p>

<p>Khi mở mắt, tôi cảm thấy như giấc mơ vẫn hiển hiện tiếp tục ở trước mặt. Vầng trăng ùa vào gian phòng một thứ ánh sáng trắng cũng dịu nhẹ như thế. Như một phản xạ tự nhiên, tôi ngồi dậy và bắt đầu tìm những con chim kim loại kia, tất nhiên là làm gì có ở đó. Nhưng tôi thấy Naoko ở chân giường, ngồi im một mình, nhìn trân trối ra cửa sổ. Nàng đã co hai đầu gối và đang tựa cằm lên chúng, trông như một trẻ mồ côi đang bị đói. Tôi lần tìm chiếc đồng hồ đeo tay để cạnh gối mà không thấy. Nhìn độ chếch của ánh trăng, tôi đoán lúc ấy phải là hai hoặc ba giờ sáng rồi. Một cơn khát dữ dội bỗng đến với tôi, nhưng tôi nhất định ngồi im và tiếp tục ngắm nhìn Naoko. Nàng vẫn mặc bộ áo ngủ màu xanh tôi đã thấy lúc trước, và một bên tóc nàng đã được buộc lại bằng dải buộc đầu hình con bướm, để lộ vẻ đẹp của gương mặt nàng dưới ánh trăng. Lạ thật, tôi nghĩ, nàng đã cởi dải buộc đầu trước khi đi ngủ cơ mà.</p>

<p>Naoko im phăng phắc ở đó, như một con thú ăn đêm nhỏ bé vừa bị ánh trăng nhử ra ngoài tổ. Trăng sáng làm rõ nét đường viền của môi nàng. Có vẻ cực kì mỏng mảnh và rất dễ bị tan vỡ, đường viền ấy rung động hầu như không thể nhận thấy được, theo với nhịp đập của tim nàng hoặc những chuyển động của nội tâm nàng, như thể nàng đang thì thầm với bóng đêm những từ ngữ vô thanh.</p>

<p>Tôi nuốt khan, hy vọng đỡ khát, nhưng trong màn đêm tĩnh mịch tiếng nuốt ấy của tôi có vẻ thật ầm ĩ. Như thể đó là dấu hiệu cho nàng, Naoko đứng lên và lướt về phía đầu giường, áo ngủ sột soạt nhẹ nhàng. Nàng quì xuống sàn nhà ngay cạnh gối tôi, hai mắt gắn chặt vào mắt tôi. Tôi nhìn nàng chăm chú, nhưng mắt nàng không nói gì với tôi hết. Trong vắt lạ lùng, chúng có vẻ là những cửa sổ vào một thế giới khác, nhưng có nhìn mãi vào đó tôi cũng chẳng thấy được gì. Mặt chúng tôi cách nhau chưa đầy một gang, nhưng nàng xa cách tôi cả nhiều năm ánh sáng.</p>

<p>Tôi với ra và cố chạm vào nàng, nhưng Naoko rụt người lại, môi hơi run rẩy. Một lúc sau, nàng đưa tay lên và bắt đầu cởi khuy bộ áo ngủ của mình. Có bảy cái tất cả. Tôi cảm thấy như giấc mơ của mình đang tiếp diễn khi nhìn những ngón tay mảnh dẻ đáng yêu của nàng cởi dần từng chiếc khuy từ trên xuống dưới. Bảy cái khuy trắng nhỏ bé. Khi đã cởi hết chúng, Naoko kéo cho bộ áo trật khỏi vai rồi lôi nó tuột hẳn xuống như một con côn trùng lột xác. Nàng không mặc gì dưới lần áo ngủ ấy. Trên người nàng chỉ còn chiếc dải buộc đầu hình bươm bướm. Trần truồng, và vẫn quì cạnh giường, nàng nhìn tôi. Tắm trong ánh trăng dìu dịu, thân thể của Naoko ánh lên như da thịt sơ sinh khiến tôi thấy tan nát cả cõi lòng. Khi nàng cử động - và nàng cử động nhẹ đến mức hầu như không thấy được - những chỗ sáng tối trên người nàng di động thật tinh tế. Khối tròn trịa căng phồng của cặp vú, hai đầu vú nhỏ xíu, chỗ lõm vào ở phần rốn, cặp xương hông và đám lông mu, tất cả đều tạo nên những bóng đổ li ti lấm chấm mà hình dạng của chúng liên tục biến đổi như những gợn sóng lăn tăn trải dài trên mặt hồ phẳng lặng.</p>

<p>Thật là một tòa thiên nhiên hoàn hảo! tôi thầm nghĩ. Naoko đã có được một thân hình hoàn hảo như vậy từ bao giờ? Chuyện gì đã xảy ra với tấm thân tôi đã từng ôm trong tay đêm xuân năm trước?</p>

<p>Đêm đó, khi tôi nhẹ nhàng cởi quần áo nàng trong khi nàng khóc, thân thể của Naoko đã gợi cho tôi một cảm giác về sự bất toàn. Vú nàng dường như cứng nhắc, với hai đầu vú đâm ra một cách lạ lẫm, cặp hông cũng cứng lạ lùng. Nàng là một cô gái đẹp, tất nhiên rồi, thân thể nàng kì diệu và hấp dẫn. Nó đã kích động tôi đêm đó và lôi tôi vào những đợt sóng với một sức mạnh khổng lồ. Nhưng dù sao, khi ôm nàng, vuốt ve nàng, hôn lên da thịt trần trụi của nàng, tôi vẫn có một cảm thức lạ lùng và mạnh mẽ về sự lệch lạc và vụng về của cơ thể con người. Khi ôm Naoko trong tay, tôi đã muốn nói với nàng rằng “Mình đang làm tình với cậu đây. Mình đang ở trong cậu đây. Nhưng thực tình chẳng có gì đâu. Không có chuyện gì hết. Chỉ là hai tấm thân kết nối với nhau mà thôi. Tất cả những gì mình đang làm đây chỉ là nói cho nhau biết rằng có những điều chỉ có thể nói được bằng cách cọ xát hai khối thịt bất toàn như thế này. Làm như vậy, chúng mình mới chia sẻ được những bất toàn của nhau.” Nhưng tất nhiên tôi không thể hy vọng sẽ có ai hiểu được những lời định nói ấy của mình. Tôi chỉ tiếp tục ôm chặt nàng vào lòng. Và khi làm vậy, tôi có thể cảm thấy bên trong thân thể nàng một cái gì đó như một tố chất ngoại lai chai đá, một cái gì phụ trội mà tôi không thể đến gần được. Và chính cảm giác ấy đã vừa làm cho Naoko tràn ngập cõi lòng tôi vừa cho tôi một cương cứng căng thẳng khủng khiếp.</p>

<p>Nhưng tấm thân mà Naoko đang để lộ trước mắt tôi đây không giống tí gì với tấm thân tôi đã ôm ấp đêm đó. Da thịt này đã phải qua nhiều biến đổi để tái sinh trong tuyệt đỉnh hoàn hảo dưới ánh trăng. Mọi dấu hiệu mũm mĩm trẻ con đã bị tước bỏ hết từ cái chết của Kizuki để được thay thế bằng da thịt của một người đàn bà trưởng thành. Vẻ đẹp thân xác của Naoko lúc bấy giờ hoàn hảo đến nỗi nó không khơi gợi một chút gì là dục tính ở trong tôi. Tôi chỉ có thể kinh ngạc ngắm nhìn đường cong kiều diễm từ thắt lưng xuống hông, vẻ phì nhiêu tròn trịa của đôi vú, những chuyển động nhẹ nhàng theo nhịp thở của làn bụng thon và đám lông mu đen đổ bóng ở bên dưới.</p>

<p>Nàng phô bày vẻ trần trụi của mình cho tôi như thế có lẽ khoảng năm phút, rồi cuối cùng lại phủ mình dưới bộ áo ngủ kia và lần lượt cài lại khuy từ trên xuống dưới. Xong chiếc khuy cuối cùng một cái là nàng trỗi dậy và lướt về phía phòng ngủ, lẳng lặng mở cửa, rồi khuất dạng.</p>

<p>Tôi ở nguyên tại chỗ rất lâu rồi mới chợt ra khỏi giường. Tôi lượm cái đồng hồ đã rơi xuống sàn và đưa nó ra chỗ có ánh trăng. Đã ba giờ bốn mươi phút. Tôi vào bếp uống mấy cốc nước rồi mới trở về giường, nhưng khi giấc ngủ đến với tôi thì nắng sáng đã vào đến mọi ngóc ngách của gian phòng và xua tan mọi dấu vết của vầng trăng nhợt nhạt. Tôi vừa lơ mơ muốn thiếp đi thì Reiko đã đến vỗ vỗ vào má, miệng kêu to, “Sáng rồi! Sáng rồi!”</p>

<p>2. Yêu Những Điều Không Hoàn Hảo</p>

<p>“Ngẫm lại cuộc sống của chính mình, ta sẽ nhận thấy rất nhiều điều không hoàn hảo. Trước hết, chỉ nhìn vào bản thân mình thôi ta đã cảm nhận được nhiều thiếu sót rồi: lời nói và hành động mâu thuẫn với nhau, vụng về trong những mối quan hệ xã hội, chuyện học hành, công việc không suôn sẻ như ý muốn. Chưa kể đôi khi ta còn khiến người khác tổn thương, thậm chí còn làm những việc khiến bản thân cảm thấy tội lỗi và hối hận. Và khi nhìn vào những người thân trong gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, ta cũng nhận thấy những điều không-hoàn-hảo tương tự như vậy.</p>

<p>Nhưng dù đang sống giữa thế gian đầy rẫy những điều không hoàn hảo, ta vẫn không thể ngừng yêu thương chính những điều không hoàn hảo ấy. Cuộc sống rất đáng để trân trọng, ta không thể phí hoài cuộc sống vào việc mỉa mai hay căm ghét thứ gì đó chỉ vì không thể hiểu được nó hoặc nó không vừa ý ta.</p>

<p>Mong sao những dòng chữ nhỏ bé của tôi có thể đem đến cho độc giả dũng khí, giúp họ chữa lành vết thương lòng và dành ra cho riêng mình khoảng thời gian để yêu bản thân… Mong sao cuốn sách này sẽ trở thành bàn tay giữ lấy bạn khi bạn rơi vào tuyệt vọng, sẽ trở thành khoảng lặng để bạn tạm dừng chân giữa những hỗn độn ồn ào.”</p>

<p>― Đại đức Hae Min</p><p>1. Rừng Na Uy</p><p>2. Yêu Những Điều Không Hoàn Hảo</p>

combo sách rừng na uy + điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa namiya (bộ 2 cuốn)

combo sách rừng na uy + điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa namiya (bộ 2 cuốn)

<p>Combo Sách Rừng Na Uy + Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya (Bộ 2 Cuốn)</p>

<p>1.&nbsp;Rừng Na Uy</p>

<p>Câu chuyện bắt đầu từ một chuyến bay trong ngày mưa ảm đạm, một người đàn ông 37 tuổi chợt nghe thấy bài hát gắn liền với hình ảnh người yêu cũ, thế là quá khứ ùa về xâm chiếm thực tại. Mười tám năm trước, người đàn ông ấy là chàng Toru Wanatabe trẻ trung, mỗi chủ nhật lại cùng nàng Naoko lang thang vô định trên những con phố Tokyo. Họ sánh bước bên nhau để thấy mình còn sống, còn tồn tại, và gắng gượng tiếp tục sống, tiếp tục tồn tại sau cái chết của người bạn cũ Kizuki. Cho đến khi Toru nhận ra rằng mình thực sự yêu và cần có Naoko thì cũng là lúc nàng không thể chạy trốn những ám ảnh quá khứ, không thể hòa nhập với cuộc sống thực tại và trở về dưỡng bệnh trong một khu trị liệu khép kín. Toru, bên cạnh giảng đường vô nghĩa chán ngắt, bên cạnh những đêm chơi bời chuyển từ cảm giác thích thú đến uể oải, ghê tởm...vẫn kiên nhẫn chờ đợi và hy vọng vào sự hồi phục của Naoko. Cuối cùng, những lá thư, những lần thăm hỏi, hồi ức về lần ân ái duy nhất của Toru không thể níu Naoko ở lại, nàng chọn cái chết như một lối đi thanh thản. Từ trong mất mát, Toru nhận ra rằng mình cần tiếp tục sống và bắt đầu tình yêu mới với Midori.</p>

<p>Một cuốn sách ẩn chứa mọi điều khiến bạn phải say mê và đau đớn, tình yêu với muôn vàn màu sắc và cung bậc khác nhau, cảm giác trống rỗng và hẫng hụt của cả một thế hệ thanh niên vô hướng, ý niệm về sự sinh tồn tất yếu của cái chết trong lòng cuộc sống, những gắng gượng âm thầm nhưng quyết liệt của con người để vượt qua mất mát trong đời...Tất cả đã tạo nên vẻ đẹp riêng cho "Rừng Na uy", im lặng, ma thuật và tuyệt vọng như một chấm máu cô độc giữa bạt ngàn tuyết lạnh.</p>

<p>Nhận định</p>

<p>quot;"Rừng Na-uy" là một câu chuyện tình giản dị.</p>

<p>Giản dị như sự thật</p>

<p>Như bốn mùa</p>

<p>Như Sống/Chết</p>

<p>...Cái giản dị của "Rừng Na-uy" là cái giản dị chỉ có được khi người viết đã vượt lên trên hết những làm dáng có bản chất kỹ thuật vốn rất khó tránh trong sáng tác chỉ để bồi hồi kể lại những gì đang tuôn trào từ sâu thẳm cõi lòng mình. "Rừng Na-uy" không lãng mạn. Nó không lý tưởng hóa và do vậy không bị lừa mị bởi chính những lí tưởng ấy của mình. Nó dũng mãnh như mũi tên vừa bay ra khỏi cánh cung. Thẳng từ cõi lòng bộc trực và thân xác của kiếp người"- Trịnh Lữ</p>

<p>"Rừng Na Uy" không có những biểu tượng truyền thống của Nhật Bản, thế nhưng Murakami vẫn thể hiện mình là một nhà văn Nhật Bản từ trong cốt tủy. Hành trình của Toru qua những cánh rừng âm u sâu thẳm dẫn tới khu điều dưỡng gợi nhớ con đường thiên lý của các thi nhân văn sỹ Nhật Bản xưa, gợi nhớ chuyến đi tới xứ tuyết của chàng trai trẻ Shimamura trong tác phẩm "Xứ tuyết" của Kawabata. Mỗi người một thời đại, nhưng họ đều bỏ lại thị thành để tìm đến vùng đất yên tĩnh có phần siêu thoát. Vẻ đẹp mong manh, trong trắng nhưng xa vời của Naoko là hiện thân cho mỹ cảm đặc trưng của Nhật Bản, ta có thể gặp dấu ấn đặc trưng ấy trong những nhân vật nữ của Kawabata (Kyoko trong "Thủy nguyệt", Yoko trong "Xứ tuyết"). Dường như văn hóa phương Tây có thể khiến các nhân vật của Murakami không đủ kiên nhẫn để sống với trà đạo, bonsai, nhưng khát vọng hướng thượng, tìm kiếm cảm giác thanh nhàn và vẻ đẹp trinh khiết là điều không bao giờ mất.- Nhã Nam</p>

<p>"Một lối cấu tứ tinh tế, nhẹ bỗng mà mọi thứ Murakami chọn dựa để mô tả đều run rẩy với những chiều hướng tượng trưng: một cái áo sơ mi trong máy giặt công cộng, một sợi dây bị cắt lìa, một cái xước tóc hình bướm...Trong tất cả vẻ u ám siêu hình của nó, "Rừng Na-uy" vẫn hấp dẫn ta với sự hài hước đáng mến"&nbsp;- The Guardian</p>

<p>"Được chạm chổ tuyệt vời và tràn đầy những điều tuyệt diệu...Nhân vật kể chuyện đọc "Núi Thiêng" và tiểu thuyết ưa thích nhất của chàng ta là Gatsby vĩ đại. Trong "Rừng Na-uy", Murakami đã cập nhật hai tác phẩm kinh điển ấy thành một dạng ca khúc pop tuyệt hảo nhất: lãng mạn, buồn, tưởng như đơn giản, và không thể nào quên"&nbsp;- The Age</p>

<p>"Dịu dàng, quyến rũ như thơ, căng thẳng như bi kịch và gợi dục một cách mê đắm. Một cuốn tiểu thuyết kỳ diệu có âm hưởng hướng đạo và tự truyện...Tuyệt đối nên đọc"&nbsp;-SDM</p>

<p>"Câu chuyện của Murakami là một hồi ức đau buồn về cái đã có và cái đã có thể xảy ra, một kết hợp tài tình giữa trí tuệ của người già và trái tim của người trẻ."&nbsp;-Salon</p>

<p>"Văn xuôi của Murakami hào hoa một cách đáng ngạc nhiên...và mô tả một cách đẹp đẽ sự chơi bời vô độ của cả Watanabe lẫn một Tokyo cuối những năm 60. Cuốn sách cũng chẳng hơn hay kém "Tây" so với "Cuộc săn cừu" hay "Xứ sở kỳ diệu vô tình và chỗ tận cùng thế giới". Điều khiến nó khác chính là bên kia cái vẻ hơi cách biệt thế gian của viện điều dưỡng, "Rừng Na-uy" đặc biệt là một tác phẩm hiện thực"&nbsp;-Review of Contemporary Fiction</p>

<p>"Lặng lẽ lôi cuốn người đọc và cuối cùng lay động tâm can, Murakami đã thử nghiệm rất thành công với chủ nghĩa hiện thực, ông đã cố đè nén những xung lực dồi dào của mình cũng hiệu quả như các nhân vật cảu ông đè nén những sức mạnh lịch sử xung quanh họ"&nbsp;-Times Literary Supplement</p>

<p>“Rừng Na-uy sẽ là cuốn sách thanh xuân bất diệt, bầu bạn với hết thế hệ này qua thế hệ khác.”&nbsp;-Báo Đọc sách Trung Hoa</p>

<p>“Trong mười cuốn sách văn học có ảnh hưởng lớn nhất tới Trung Quốc trong thế kỷ 20, xếp thứ mười chính là Rừng Na-uy.”-&nbsp;Giáo sư Lâm Thiếu Hoa, dịch giả&nbsp;Rừng Na-uy&nbsp;ở Trung Quốc</p>

<p>“Nắm bắt sự đam mê và gấp gáp của ái tình tuổi trẻ… Lặng lẽ lôi cuốn người đọc và cuối cùng lay động tâm can.”&nbsp;-&nbsp;Time Literary Supplement</p>

<p>“Khêu gợi, thú vị, sexy và hài hước, nếu không Murakami đã chẳng là một trong những nhà văn hay nhất.”&nbsp;-&nbsp;Time Out</p>

<p>“Một câu chuyện xúc động đến ngạt thở…. Không nghi ngờ gì, Murakami là một trong những tiểu thuyết gia tinh tế nhất thế giới.”&nbsp;-&nbsp;Glasgow&nbsp;Herald</p>

<p>“Cuốn sách chắc chắn là sành điệu, đầy những trò quậy sinh viên, tình ái cởi mở, rượu và văn hoá pop những năm 1960. Nó chân xác và cảm động, miêu tả mọi cung bậc thăng trầm thời tuổi trẻ.”&nbsp;-Independent on Sunday</p>

<p>“Một cuốn tiểu thuyết bậc thầy về tình yêu kiểu những năm 1960.”&nbsp;-&nbsp;The New York Times Book Review)</p>

<p>"Câu chuyện cổ điển này của Murakami rõ ràng là gợi cảm nhất trong các tiểu thuyết của ông."&nbsp;-&nbsp;Los Angeles&nbsp;Times</p>

<p>" Rừng Na Uy, nơi chúng ta-những độc giả- chạm mặt tuổi hai mươi chính mình, kể cả tuổi hai mươi đã qua và tuổi hai mươi chưa tới...Nơi đó, hơi rượu whisky và khói thuốc nặng nhọc kéo ta chìm xuống đầm lầy cô độc nhưng giấc mơ và tình yêu trong sáng mang chúng ta bay lên"&nbsp;-&nbsp;Báo Người Lao Động</p>

<p>*****</p>

<p>Trích đoạn tác phẩm</p>

<p>Hai người đàn bà thay nhau đánh răng rồi rút lui vào phòng ngủ. Tôi rót cho mình một ít rượu nữa rồi nằm dài trên chiếc giường sô-pha, điểm lại những sự kiện trong ngày từ sáng đến đêm. Một ngày đằng đẵng đến ghê người. Gian phòng tiếp tục trắng lên dưới ánh trăng. Ngoài vài tiếng giường cựa cọt kẹt rất nhẹ, không có một tiếng động nào trong phòng nơi Naoko và Reiko đang nằm ngủ. Những hình thù sơ giản bé tí xíu hình như đang trôi nổi trong bóng tối khi tôi nhắm mắt lại, và trong tai tôi vẫn còn vương vấn tiếng ghi-ta của Reiko, nhưng cả hai cái đó chẳng mấy chốc đều qua đi. Giấc ngủ tới và nhúng tôi vào một khối bùn ấm áp. Tôi mơ thấy những cây liễu. Cả hai bên của một con đường núi đều toàn những liễu. Nhiều liễu không thể tưởng tượng được. Một cơn gió khá mạnh đang thổi, nhưng những cành liễu vẫn im phăng phắc. Sao lại thế được? Tôi thắc mắc, nhưng rồi thấy cành cây nào cũng đầy những con chim nhỏ đang bậu chắc ở đó. Sức nặng của chúng giữ cho cành không lay động trong gió. Tôi vớ lấy một cái gậy và đập mạnh vào một cành ở gần mình, hy vọng chim sẽ bay đi và cành sẽ đu đưa theo gió. Nhưng chúng không chịu bay. Đáng nhẽ bay đi thì chúng lại biến thành những mảnh kim loại hình chim và rơi loảng xoảng xuống đất.</p>

<p>Khi mở mắt, tôi cảm thấy như giấc mơ vẫn hiển hiện tiếp tục ở trước mặt. Vầng trăng ùa vào gian phòng một thứ ánh sáng trắng cũng dịu nhẹ như thế. Như một phản xạ tự nhiên, tôi ngồi dậy và bắt đầu tìm những con chim kim loại kia, tất nhiên là làm gì có ở đó. Nhưng tôi thấy Naoko ở chân giường, ngồi im một mình, nhìn trân trối ra cửa sổ. Nàng đã co hai đầu gối và đang tựa cằm lên chúng, trông như một trẻ mồ côi đang bị đói. Tôi lần tìm chiếc đồng hồ đeo tay để cạnh gối mà không thấy. Nhìn độ chếch của ánh trăng, tôi đoán lúc ấy phải là hai hoặc ba giờ sáng rồi. Một cơn khát dữ dội bỗng đến với tôi, nhưng tôi nhất định ngồi im và tiếp tục ngắm nhìn Naoko. Nàng vẫn mặc bộ áo ngủ màu xanh tôi đã thấy lúc trước, và một bên tóc nàng đã được buộc lại bằng dải buộc đầu hình con bướm, để lộ vẻ đẹp của gương mặt nàng dưới ánh trăng. Lạ thật, tôi nghĩ, nàng đã cởi dải buộc đầu trước khi đi ngủ cơ mà.</p>

<p>Naoko im phăng phắc ở đó, như một con thú ăn đêm nhỏ bé vừa bị ánh trăng nhử ra ngoài tổ. Trăng sáng làm rõ nét đường viền của môi nàng. Có vẻ cực kì mỏng mảnh và rất dễ bị tan vỡ, đường viền ấy rung động hầu như không thể nhận thấy được, theo với nhịp đập của tim nàng hoặc những chuyển động của nội tâm nàng, như thể nàng đang thì thầm với bóng đêm những từ ngữ vô thanh.</p>

<p>Tôi nuốt khan, hy vọng đỡ khát, nhưng trong màn đêm tĩnh mịch tiếng nuốt ấy của tôi có vẻ thật ầm ĩ. Như thể đó là dấu hiệu cho nàng, Naoko đứng lên và lướt về phía đầu giường, áo ngủ sột soạt nhẹ nhàng. Nàng quì xuống sàn nhà ngay cạnh gối tôi, hai mắt gắn chặt vào mắt tôi. Tôi nhìn nàng chăm chú, nhưng mắt nàng không nói gì với tôi hết. Trong vắt lạ lùng, chúng có vẻ là những cửa sổ vào một thế giới khác, nhưng có nhìn mãi vào đó tôi cũng chẳng thấy được gì. Mặt chúng tôi cách nhau chưa đầy một gang, nhưng nàng xa cách tôi cả nhiều năm ánh sáng.</p>

<p>Tôi với ra và cố chạm vào nàng, nhưng Naoko rụt người lại, môi hơi run rẩy. Một lúc sau, nàng đưa tay lên và bắt đầu cởi khuy bộ áo ngủ của mình. Có bảy cái tất cả. Tôi cảm thấy như giấc mơ của mình đang tiếp diễn khi nhìn những ngón tay mảnh dẻ đáng yêu của nàng cởi dần từng chiếc khuy từ trên xuống dưới. Bảy cái khuy trắng nhỏ bé. Khi đã cởi hết chúng, Naoko kéo cho bộ áo trật khỏi vai rồi lôi nó tuột hẳn xuống như một con côn trùng lột xác. Nàng không mặc gì dưới lần áo ngủ ấy. Trên người nàng chỉ còn chiếc dải buộc đầu hình bươm bướm. Trần truồng, và vẫn quì cạnh giường, nàng nhìn tôi. Tắm trong ánh trăng dìu dịu, thân thể của Naoko ánh lên như da thịt sơ sinh khiến tôi thấy tan nát cả cõi lòng. Khi nàng cử động - và nàng cử động nhẹ đến mức hầu như không thấy được - những chỗ sáng tối trên người nàng di động thật tinh tế. Khối tròn trịa căng phồng của cặp vú, hai đầu vú nhỏ xíu, chỗ lõm vào ở phần rốn, cặp xương hông và đám lông mu, tất cả đều tạo nên những bóng đổ li ti lấm chấm mà hình dạng của chúng liên tục biến đổi như những gợn sóng lăn tăn trải dài trên mặt hồ phẳng lặng.</p>

<p>Thật là một tòa thiên nhiên hoàn hảo! tôi thầm nghĩ. Naoko đã có được một thân hình hoàn hảo như vậy từ bao giờ? Chuyện gì đã xảy ra với tấm thân tôi đã từng ôm trong tay đêm xuân năm trước?</p>

<p>Đêm đó, khi tôi nhẹ nhàng cởi quần áo nàng trong khi nàng khóc, thân thể của Naoko đã gợi cho tôi một cảm giác về sự bất toàn. Vú nàng dường như cứng nhắc, với hai đầu vú đâm ra một cách lạ lẫm, cặp hông cũng cứng lạ lùng. Nàng là một cô gái đẹp, tất nhiên rồi, thân thể nàng kì diệu và hấp dẫn. Nó đã kích động tôi đêm đó và lôi tôi vào những đợt sóng với một sức mạnh khổng lồ. Nhưng dù sao, khi ôm nàng, vuốt ve nàng, hôn lên da thịt trần trụi của nàng, tôi vẫn có một cảm thức lạ lùng và mạnh mẽ về sự lệch lạc và vụng về của cơ thể con người. Khi ôm Naoko trong tay, tôi đã muốn nói với nàng rằng “Mình đang làm tình với cậu đây. Mình đang ở trong cậu đây. Nhưng thực tình chẳng có gì đâu. Không có chuyện gì hết. Chỉ là hai tấm thân kết nối với nhau mà thôi. Tất cả những gì mình đang làm đây chỉ là nói cho nhau biết rằng có những điều chỉ có thể nói được bằng cách cọ xát hai khối thịt bất toàn như thế này. Làm như vậy, chúng mình mới chia sẻ được những bất toàn của nhau.” Nhưng tất nhiên tôi không thể hy vọng sẽ có ai hiểu được những lời định nói ấy của mình. Tôi chỉ tiếp tục ôm chặt nàng vào lòng. Và khi làm vậy, tôi có thể cảm thấy bên trong thân thể nàng một cái gì đó như một tố chất ngoại lai chai đá, một cái gì phụ trội mà tôi không thể đến gần được. Và chính cảm giác ấy đã vừa làm cho Naoko tràn ngập cõi lòng tôi vừa cho tôi một cương cứng căng thẳng khủng khiếp.</p>

<p>Nhưng tấm thân mà Naoko đang để lộ trước mắt tôi đây không giống tí gì với tấm thân tôi đã ôm ấp đêm đó. Da thịt này đã phải qua nhiều biến đổi để tái sinh trong tuyệt đỉnh hoàn hảo dưới ánh trăng. Mọi dấu hiệu mũm mĩm trẻ con đã bị tước bỏ hết từ cái chết của Kizuki để được thay thế bằng da thịt của một người đàn bà trưởng thành. Vẻ đẹp thân xác của Naoko lúc bấy giờ hoàn hảo đến nỗi nó không khơi gợi một chút gì là dục tính ở trong tôi. Tôi chỉ có thể kinh ngạc ngắm nhìn đường cong kiều diễm từ thắt lưng xuống hông, vẻ phì nhiêu tròn trịa của đôi vú, những chuyển động nhẹ nhàng theo nhịp thở của làn bụng thon và đám lông mu đen đổ bóng ở bên dưới.</p>

<p>Nàng phô bày vẻ trần trụi của mình cho tôi như thế có lẽ khoảng năm phút, rồi cuối cùng lại phủ mình dưới bộ áo ngủ kia và lần lượt cài lại khuy từ trên xuống dưới. Xong chiếc khuy cuối cùng một cái là nàng trỗi dậy và lướt về phía phòng ngủ, lẳng lặng mở cửa, rồi khuất dạng.</p>

<p>Tôi ở nguyên tại chỗ rất lâu rồi mới chợt ra khỏi giường. Tôi lượm cái đồng hồ đã rơi xuống sàn và đưa nó ra chỗ có ánh trăng. Đã ba giờ bốn mươi phút. Tôi vào bếp uống mấy cốc nước rồi mới trở về giường, nhưng khi giấc ngủ đến với tôi thì nắng sáng đã vào đến mọi ngóc ngách của gian phòng và xua tan mọi dấu vết của vầng trăng nhợt nhạt. Tôi vừa lơ mơ muốn thiếp đi thì Reiko đã đến vỗ vỗ vào má, miệng kêu to, “Sáng rồi! Sáng rồi!”</p>

<p>2. Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya </p>

<p>Một đêm vội vã lẩn trốn sau phi vụ khoắng đồ nhà người, Atsuya, Shota và Kouhei đã rẽ vào lánh tạm trong một căn nhà hoang bên con dốc vắng người qua lại. Căn nhà có vẻ khi xưa là một tiệm tạp hóa với biển hiệu cũ kỹ bám đầy bồ hóng, khiến người ta khó lòng đọc được trên đó viết gì. Định bụng nghỉ tạm một đêm rồi sáng hôm sau chuồn sớm, cả ba không ngờ chờ đợi cả bọn sẽ là một đêm không ngủ, với bao điều kỳ bí bắt đầu từ một phong thư bất ngờ gửi đến…</p>

<p>Tài kể chuyện hơn người đã giúp Keigo khéo léo thay đổi các mốc dấu thời gian và không gian, chắp nối những câu chuyện tưởng chừng hoàn toàn riêng rẽ thành một kết cấu chặt chẽ, gây bất ngờ từ đầu tới cuối.</p><p>1. Rừng Na Uy</p><p>2. Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya</p>

giết chỉ huy đội kỵ sĩ - tập 2: ẩn dụ dịch chuyển

giết chỉ huy đội kỵ sĩ - tập 2: ẩn dụ dịch chuyển

Bí ẩn trên gác mái: Một hành trình đầy thử thách và hy vọng

Câu chuyện về sự cứu rỗi và những mảnh ghép bí ẩn

"Các người sinh ra không phải để giết chóc. Nhưng đôi lúc, để cứu được thứ quan trọng, hoặc vì mục đích lớn lao, con người buộc phải làm điều không mong muốn." Câu nói đầy ẩn ý này mở đầu cho một câu chuyện đầy bí ẩn và cảm động về sự hy sinh, lòng dũng cảm và niềm hy vọng.

Bức tranh được cất giấu trên gác mái, kết hợp với những bức tranh do "Tôi" vẽ, như những mảnh ghép trong trò xếp hình, dần hé lộ một quá khứ đầy bóng tối của người họa sĩ già, chủ nhân căn biệt thự trên núi. Tiếng chuông lúc đêm khuya, như một lời nhắc nhở về những bí mật ẩn giấu, thôi thúc "Tôi" phải khám phá sự thật.

"Tôi" phải đối mặt với thử thách tàn khốc của Chỉ huy đội kỵ sĩ để cứu một cô bé mất tích, đồng thời tìm kiếm lời giải cho những bí ẩn về ngôi miếu cũ và vòng tròn kỳ lạ mà nó mở ra.

Trong hành trình đầy gian nan ấy, "Tôi" không chỉ đối mặt với những nguy hiểm rình rập, mà còn phải chiến đấu với những bóng ma quá khứ, những nỗi sợ hãi và sự bất an trong chính con người mình.

Cuối cùng, khi những mảnh ghép bí ẩn được nối lại, khi bóng tối được thắp sáng bởi ánh sáng của lòng dũng cảm và hy vọng, "Tôi" tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi về sự thật, về cuộc sống và về chính bản thân mình.

Review nội dung sách

"Bí ẩn trên gác mái" là một tác phẩm đầy ám ảnh và sâu sắc của nhà văn tài năng Haruki Murakami. Ông đã khéo léo kết hợp yếu tố bí ẩn, phiêu lưu và tâm lý để tạo nên một câu chuyện hấp dẫn, khiến người đọc không thể rời mắt.

Cốt truyện được xây dựng một cách tinh tế, với những tình tiết bất ngờ và những bí ẩn được hé lộ dần dần, giữ cho người đọc luôn tò mò và muốn khám phá. Nhân vật "Tôi" được khắc họa chân thực, với những suy tư, cảm xúc và hành động đầy thuyết phục.

Bên cạnh đó, ngôn ngữ của Murakami cũng rất đặc sắc, giàu hình ảnh và ẩn dụ, tạo nên một thế giới đầy mơ mộng và bí ẩn. Ông đã sử dụng một cách khéo léo những chi tiết nhỏ nhặt để gợi mở những ý nghĩa sâu xa về cuộc sống, về tình yêu, về sự mất mát và về hy vọng.

"Bí ẩn trên gác mái" không chỉ là một câu chuyện hấp dẫn, mà còn là một hành trình đầy ý nghĩa về sự trưởng thành, về lòng dũng cảm và về niềm tin vào cuộc sống.

Về tác giả Haruki Murakami

Haruki Murakami sinh ngày 12/1/1949 tại Kyoto, lớn lên ở thành phố Ashiya, tỉnh Hyogo nhưng phần lớn thời thanh xuân lại trải qua ở Tokyo. Ông từng học về kịch tại đại học Waseda, Tokyo. Khi còn là sinh viên, ông mở một quán nhạc Jazz có tên là Peter Cat và bắt đầu viết tiểu thuyết. Văn phong của ông chịu ảnh hưởng lớn từ văn học Mỹ, các tác phẩm của ông chủ yếu miêu tả cuộc sống và con người ở đô thị hiện đại.

Một số tác phẩm khác của Haruki Murakami do Nhã Nam xuất bản:

Lắng nghe gió hát

Cuộc săn cừu hoang

Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới

Rừng Na Uy

Nhảy nhảy nhảy

Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời

Biên niên ký chim vặn dây cót

Ngầm

Người tình Sputnik

Kafka bên bờ biển

Tôi nói gì khi nói về chạy bộ

1Q84

Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương

Những người đàn ông không có đàn bà

giết chỉ huy đội kỵ sĩ - tập 1: ý tưởng xuất hiện

giết chỉ huy đội kỵ sĩ - tập 1: ý tưởng xuất hiện

<p>“Có thể một ngày nào đó tôi sẽ vẽ được chân dung của thứ không có. Như một họa sĩ đã vẽ được bức tranh Giết chỉ huy đội kỵ sĩ. Nhưng để làm được vậy, tôi cần có thời gian. Tôi phải làm bạn với thời gian.”</p>

<p>Rời khỏi người vợ đã đơn phương đòi ly hôn, “tôi” - chàng họa sĩ vẽ chân dung ba mươi sáu tuổi lang thang khắp nẻo đường rồi dừng chân tại một biệt thự nằm giữa khu rừng âm u trên đỉnh ngọn núi trông về phía biển, và sống tiếp tại đó trong nỗi cô đơn thăm thẳm. Không lâu sau, con cú đại bàng trên gác mái và tiếng chuông kỳ quái lúc đêm khuya đã khơi mào một chuỗi hiện tượng bí ẩn, dẫn dụ “tôi” bước vào chuyến phiêu lưu tâm linh huyền hoặc. Người đàn ông tóc bạc trắng xuất hiện từ bên kia thung lũng xanh biếc, ngôi miếu với căn hầm đá trong rừng, đĩa hát cũ, “Chỉ huy đội kỵ sĩ”… những chi tiết nửa thực nửa hư chậm rãi hiện hình trong bức tranh siêu thực u hoài, lạnh gáy của Murakami.</p>

<p>Tác giả</p>

<p>Haruki Murakami sinh ngày 12/1/1949 tại Kyoto, lớn lên ở thành phố Ashiya, tỉnh Hyogo nhưng phần lớn thời thanh xuân lại trải qua ở Tokyo. Murakami từng học về kịch tại đại học Waseda, Tokyo. Khi đang còn là sinh viên tại đại học Waseda, ông mở một quán nhạc Jazz có tên là Peter Cat và bắt đầu viết tiểu thuyết. Văn phong của ông chịu ảnh hưởng lớn từ văn học Mỹ, các tác phẩm của ông chủ yếu miêu tả cuộc sống và con người ở đô thị hiện đại.</p>

<p>Các tác phẩm khác của Haruki Murakami do Nhã Nam xuất bản:</p>

<p>Lắng nghe gió hát

Cuộc săn cừu hoang

Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới

Rừng Na Uy

Nhảy nhảy nhảy

Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời

Biên niên ký chim vặn dây cót

Ngầm

Người tình Sputnik

Kafka bên bờ biển

Tôi nói gì khi nói về chạy bộ

1Q84

Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương

Những người đàn ông không có đàn bà</p>

xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới (tái bản 2021)

xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới (tái bản 2021)

Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới: Một hành trình khám phá tâm thức và thế giới ngầm

Giữa âm nhạc u ám và sự diệt vong

"Sao vầng dương còn chói sáng?

Chim chóc vẫn ca vang? Chúng không hay thế giới sắp lụi tàn?"

Câu hỏi đầy ám ảnh từ bài hát "The End of the World" của Sylvia Dee/Arthur Kent như lời dẫn dắt cho hành trình khám phá thế giới kỳ dị và đầy bất ổn trong "Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới" - một tác phẩm đồ sộ của nhà văn Nhật Bản Haruki Murakami.

Một bản hòa tấu kỳ lạ giữa khoa học giả tưởng, trinh thám và hậu hiện đại

Murakami đã tạo nên một thế giới độc đáo, nơi các yếu tố khoa học giả tưởng, trinh thám và chủ nghĩa hậu hiện đại hòa quyện tạo nên một bản hòa tấu kỳ lạ. Câu chuyện xoay quanh một toán sư 35 tuổi, đang trong quá trình ly hôn, khi anh ta bất ngờ lạc vào thế giới ngầm của Tokyo hiện đại, nơi những giấc mơ và thực tại hòa quyện với nhau, gợi nhớ đến thế giới kỳ bí và hoang tưởng của Franz Kafka.

Đông - Tây, bi - hài, sự thờ ơ và lòng trắc ẩn

Tác phẩm là một cuộc dạo chơi đầy bất ngờ giữa văn hóa Đông - Tây, pha trộn hài hước và bi kịch, sự thờ ơ lạnh lùng và lòng trắc ẩn sâu sắc. Murakami sử dụng ngôn ngữ lóng thông tục kết hợp với các tư tưởng triết học siêu hình để tạo nên một bản giao hưởng ngôn ngữ độc đáo, phản ánh sự hỗn loạn và bất ổn của thế giới hiện đại.

Hành trình đi xuống tầng hầm của tâm thức

Murakami dẫn dắt độc giả vào một hành trình khám phá tâm thức, nơi những ký ức, nỗi ám ảnh và những bí mật được hé lộ dần. Câu chuyện như một cuộc hành trình xuống địa phủ, giống như huyền thoại về Orpheus đi tìm người vợ yêu đã khuất.

"Tôi tin bên dưới tầng hầm vẫn còn tầng hầm nữa. Nếu thực sự muốn, chúng ta sẽ tìm được đường đi xuống," Murakami chia sẻ về ý tưởng của cuốn sách.

Phản ánh tâm trạng của thế hệ

"Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới" không chỉ là một tác phẩm giải trí, mà còn là một phản ánh chân thực về tâm trạng của thế hệ hậu hiện đại. Murakami đã tạo ra một tác phẩm đầy ám ảnh, khiến độc giả phải suy ngẫm về bản chất của hiện thực, về cuộc sống và cái chết, về ý nghĩa của sự tồn tại.

Những lời khen ngợi dành cho tác phẩm

"Một tiểu thuyết gia xuất sắc… ông nắm bắt được nỗi đau chung trong tâm hồn và trí óc của con người đương đại." - Jay Mclnerney

"Tồn tại khái niệm kỳ bí mang tên Hiệu ứng Murakami: đọc sách của ông người ta trở nên trầm lặng, vì bắt buộc phải chìm đắm vào một trạng thái thiền." - Frankfurter Allgemeine Zeitung

"Haruki Murakami thành công trong nỗ lực kết hợp Stephen King, Franz Kafka và Thomas Pynchon ở tác phẩm của mình. Ông là một trong những cây bút đương đại bậc thầy." - Der Tagesspiegel

"Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới" là một tác phẩm đầy ấn tượng, chắc chắn sẽ để lại dấu ấn khó phai trong lòng mỗi độc giả.

Tiểu thuyết đã được trao Giải thưởng Văn học Tanizaki uy tín của Nhật Bản năm 1985, khẳng định vị thế của Haruki Murakami như một trong những nhà văn hàng đầu của thế kỷ 20.

1q84 - tập 2

1q84 - tập 2

<p>1Q84 - Tập 2</p>

<p>Sơ lược về tác phẩm</p>

<p>Vậy là Aomame sắp sửa làm một việc hệ trọng. Nàng đã từng nhiều lần làm những việc tương tự, tuy nhiên lần này khác hẳn - một việc mà, nếu hoàn thành được, nàng sẽ không bao giờ còn có thể tiếp tục cuộc sống bình thường như trước… Đồng thời, dù cho chuyện gì xảy đến với nàng đi nữa, nàng không bao giờ ngừng nghĩ đến người con trai nàng đã từng nắm tay một lần duy nhất hồi tiểu học, và rồi, một cách hết sức bất ngờ, nàng biết được bằng cách nào nàng có thể tự coi như mình đang ở cùng anh…</p>

<p>Những chuyện bất ngờ không ngừng xảy đến với Tengo. Dần dần anh cũng biết được vai trò của mình trong guồng quay của các sự kiện, và nhận ra rốt cuộc thì thực tại quanh anh không giống như anh nghĩ. Đồng thời, bên cạnh đó, anh cũng dần hiểu ra trên thực tế, suốt những năm qua, hình ảnh ai đã luôn luôn trong tâm khảm anh, là cái neo tinh thần cho anh. Giữa vòng xoáy những bất an ngày một vây chặt lấy Tengo, anh khắc khoải đi tìm người đó…</p>

<p>Chậm rãi, thâm trầm, hấp dẫn, bất ngờ, 1Q84 2 tiếp tục khiến người đọc không thể buông rời câu chuyện về những gì xảy ra với Aomame và Tengo trong cái thế giới mà họ không còn có thể thoát ra.</p>

<p>*********</p>

<p>Nhận định</p>

<p>“Cuốn hút. 1Q84 là một tiểu thuyết lớn theo mọi nghĩa. Độc giả một khi đã sa chân vào dòng chảy thời gian của nó thì khó lòng bước lên bờ.”</p>

<p>- Sherryl Connelly, New York Daily News -</p>

<p>“Murakami giống như một nhà ảo thuật đang diễn giải những gì mình thực hiện trong lúc biểu diễn song vẫn khiến người ta tin rằng ông sở hữu một sức mạnh siêu nhiên… Trong khi bất cứ ai cũng có thể kể một câu chuyện giống như một giấc mơ, ông là một trong số ít nghệ sĩ có thể khiến chúng ta thấy mình thực sự đang mơ, giống như với tiểu thuyết này.”</p>

<p>- The New York Times Book Review - </p>

<p>“1Q84 là một trong những cuốn sách nhanh chóng biến mất khỏi tay bạn, lôi bạn vào sự huyền bí của nó với một tốc độ và kỹ năng khiến bạn chẳng thể nhận ra rằng nhiều giờ đã trôi qua và hàng núi trang sách đã bị ngốn sạch ...”</p>

<p>- Rob Brunner, Entertainment Weekly -</p>

<p> “Murakami biết cách kể một câu chuyện mà không cần phải làm dáng. Ông hiểu làm thế nào để pha trộn hiện thực với huyền ảo với một tỉ lệ chính xác. Và ông có biệt tài viết về những điều thường nhật như làm bữa tối hay đi dạo sao cho, dù gần gũi và tầm thường đến mấy, chúng cũng không bao giờ tẻ nhạt...”</p>

<p>- Malcolm Jones, Newsweek -</p>

tazaki tsukuru không màu và những năm tháng hành hương (tái bản 2024)

tazaki tsukuru không màu và những năm tháng hành hương (tái bản 2024)

<p>Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương</p>

<p>Nhân vật chính trong câu chuyện là anh chàng Tazaki Tsukuru.</p>

<p>Tazaki Tsukuru có bốn người bạn thân thời cấp ba. Trong tên của họ đều có Hán tự chỉ màu sắc như "đỏ", "xanh", "trắng" và "đen", chỉ riêng tên Tazaki không có từ gì chỉ màu sắc nên cậu cảm thấy lạ lẫm và lo lắng. Cũng chỉ có mình cậu trong nhóm bạn đó rời bỏ quê nhà đi học một trường đại học ở Tokyo.</p>

<p>Rồi một ngày nọ, khi đó cậu hai mươi tuổi, bốn người kia đột ngột tuyên bố chấm dứt tình bạn với cậu, Tazaki thấy mất mát và trở nên cô độc. Bởi thế, từ tháng Bảy năm thứ hai đại học đến tháng Một năm thứ ba, "cậu sống mà lúc nào cũng nghĩ đến cái chết".</p>

<p>Thời gian trôi đi, Tazaki đã trở thành một kỹ sư thiết kế đường ray xe lửa và đã ba mươi sáu tuổi. Bề ngoài, cậu là một người đàn ông thành đạt song thực ra, sự khước từ của bốn người bạn kia đã để lại một vết sẹo không thể nào xoá được trong tâm hồn cậu. Khi tâm sự với người mình yêu về chuyện cũ, cô gái đã khuyến khích cậu "phải thẳng thắn đối diện quá khứ của mình".</p>

<p>Bởi vậy, Tazaki quyết định thực hiện một chuyến "hành hương" để đi tìm căn nguyên cho hành động của bốn người bạn mười sáu năm về trước.</p>

biên niên ký chim vặn dây cót (tái bản 2020)

biên niên ký chim vặn dây cót (tái bản 2020)

<p>Toru Okada, một luật sư vừa bỏ việc, đang có một cuộc sống bình thường, giản dị bên cạnh người vợ Kumiko thì đột nhiên con mèo của anh biến mất. Ngay sau đó, vợ anh bỏ đi, để lại một lời nhắn rằng anh đừng cố đi tìm cô. Toru cố gắng đi tìm vợ và con mèo, nhưng việc tìm kiếm đó liên tục bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của những nhân vật kỳ lạ trong cuộc sống của anh: Một cô gái điếm tâm thần gọi đến để quấy rối tình dục qua điện thoại, hai chị em thầy đồng, một cô bé 16 tuổi bị ám ảnh bởi cái chết của bạn trai gọi anh là “Chim vặn dây cót”, một cựu chiến binh kể lại cho anh câu chuyện về nỗi kinh hoàng của binh lính Nhật trong những năm đầu Chiến tranh Thế giới thứ hai tại Cao nguyên Mông Cổ và trên đất Trung Hoa. Tất cả những sự kiện kỳ quặc đó lại tiếp tục đẩy anh tới những sự kiện còn kỳ quặc hơn nữa.</p>

<p>Trích đoạn tác phẩm</p>

<p>Về sự chào đời của</p>

<p>Okada Kumiko và Wataya Noboru</p>

<p>Là con một trong gia đình, tôi thật khó hình dung anh chị em ruột trong một nhà thường cảm thấy gì lúc gặp nhau sau khi ai nấy đều đã lớn và có cuộc sống riêng. Trong trường hợp Kumiko, bất cứ khi nào ai đó nhắc tới Wataya Noboru thì nàng lại có một vẻ mặt kỳ lạ, như thể nàng vừa tình cờ cho một món gì đó có mùi vị khó chịu vào mồm. Nhưng chính xác là vẻ mặt đó ẩn chứa cái gì, tôi chịu không biết được. Về phần mình, tôi chẳng có mảy may thiện cảm với anh ta. Kumiko cũng biết và thấy điều đó hoàn toàn tự nhiên. Bản thân nàng cũng chẳng ưa gì ông anh. Giá như không phải hai anh em ruột thì thật khó hình dung ra cảnh hai người nói chuyện với nhau. Thế nhưng quả thực họ là anh em ruột, điều đó càng khiến mọi chuyện thêm rắc rối.</p>

<p>Sau khi tôi cãi nhau om sòm với ông bố và cắt đứt quan hệ với gia đình, Kumiko hầu như không có dịp nào gặp lại Wataya Noboru. Cuộc cãi nhau đó quả thực là kịch liệt. Trong đời tôi không mấy khi cãi nhau với ai - tôi vốn không thuộc loại người hay tranh cãi -, nhưng khi đã lâm vào thế chẳng đặng đừng thì tôi cãi tới cùng, không ngừng được. Nhưng sau mỗi lần như vậy, khi đã trút sạch những gì dồn nén trong lòng, cơn giận dữ của tôi đều biến đâu mất một cách kỳ lạ. Không còn căm ghét, chẳng còn phẫn uất, chỉ còn thấy hết sức nhẹ nhõm rằng tôi sẽ không bao giờ phải gặp lại ông ta nữa; rằng tôi đã trút được cái gánh nặng phải mang đã quá lâu này. Thậm chí tôi còn thấy thông cảm với cuộc đời lắm gian truân vất vả của ông ta, dù cuộc đời đó với tôi có vẻ ngu ngốc và đáng tởm đến đâu đi nữa. Tôi bảo Kumiko tôi sẽ không bao giờ gặp lại cha mẹ nàng nữa nhưng riêng nàng thì khi nào muốn về thăm họ cũng được, chỉ có điều không có tôi. Nhưng Kumiko cũng chẳng thiết tha gì chuyện về thăm cha mẹ.</p>

<p>Hồi đó Wataya Noboru đang sống cùng cha mẹ, song khi cuộc cãi vã bùng lên giữa cha anh ta và tôi, anh ta chỉ rút lui, chẳng nói với ai một lời nào. Điều đó tôi không lạ. Anh ta chẳng mảy may quan tâm đến tôi. Anh ta tránh hết sức để không gặp mặt tôi trừ những lúc thực sự cần thiết. Vì vậy, một khi đã không còn đến thăm cha mẹ Kumiko, tôi cũng chẳng còn lý do gì để gặp Wataya Noboru. Bản thân Kumiko cũng chẳng có lý do đặc biệt gì để gặp anh ta. Anh ta bận, nàng cũng bận, nhưng cái chính là hai người chưa bao giờ thân thiết với nhau.</p>

<p>Tuy vậy thỉnh thoảng Kumiko cũng gọi điện đến văn phòng khoa của anh ta, đôi khi anh ta cũng gọi điện cho nàng ở công ty (nhưng không bao giờ gọi về nhà chúng tôi). Nàng thường thông báo lại với tôi về những cuộc trò chuyện đó, nhưng không đi vào chi tiết. Tôi không bao giờ hỏi, nàng cũng không bao giờ tự kể rõ hơn nếu không cần thiết.</p>

<p>Tôi không cần biết Kumiko và Wataya Noboru nói với nhau những gì. Bảo vậy không có nghĩa là tôi khó chịu khi biết hai người có nói chuyện với nhau. Đơn giản là tôi không hiểu hai con người khác nhau đến thế thì có gì để nói với nhau? Hay chỉ vì họ là hai anh em nên mới có chuyện để nói?</p>

<p>* * *</p>

<p>Tuy là anh em nhưng Wataya Noboru và Kumiko cách nhau những chín tuổi. Một lý do nữa khiến hai anh em ít gần gũi nhau, ấy là hồi nhỏ Kumiko sống với ông bà nội suốt mấy năm liền.</p>

<p>Nhà Wataya không chỉ có hai đứa con là Kumiko và Noboru. Giữa hai anh em còn có một người con gái nữa, lớn hơn Kumiko năm tuổi. Tuy nhiên, hồi Kumiko mới ba tuổi cha mẹ đã gửi nàng từ Tokyo về tỉnh Niigata xa xôi cho bà nội nuôi nấng một thời gian. Về sau cha mẹ bảo nàng rằng họ làm vậy bởi hồi nhỏ nàng ốm đau quặt quẹo luôn, thành thử không khí trong lành ở thôn quê chắc sẽ có ích cho nàng, nhưng nàng chẳng bao giờ tin hẳn lời họ nói. Theo nàng nhớ thì nàng chưa bao giờ đau yếu cả. Nàng chưa hề ốm nặng bao giờ, người thân ở Niigata hình như cũng không ai phải lo lắng lắm về sức khỏe của nàng. “Em tin chắc đó chẳng qua là cái cớ thôi”, có lần Kumiko bảo tôi vậy.</p>

<p>Nỗi ngờ vực của nàng được củng cố bởi một chuyện nàng nghe được từ một người bà con. Hóa ra mẹ và bà nội của của Kumiko từng có một mối bất hòa kéo dài, và quyết định đưa Kumiko về Niigata là kết quả một sự thỏa thuận giữa hai người. Bằng cách giao con cho bà nội nuôi một thời gian, cha mẹ Kumiko đã làm bà nguôi giận, còn đến lượt mình, nhờ được nuôi dạy cháu một thời gian nên bà nội củng cố được quan hệ với con trai (tức cha của Kumiko). Nói cách khác, Kumiko đã là một kiểu con tin.</p>

<p>- Ngoài ra, - Kumiko kể với tôi, - ba mẹ em đã có hai đứa con rồi, thành thử cho đi đứa thứ ba cũng phải chẳng mất mát gì ghê gớm. Dĩ nhiên là không phải ba mẹ có ý bỏ em luôn; hình như ba mẹ chỉ nghĩ rằng bởi em còn quá nhỏ nên đi xa khỏi nhà như thế cũng chẳng hề gì. Có lẽ ba mẹ đã không biết nghĩ cho thấu đáo về chuyện đó. Chẳng qua đó là giải pháp dễ dàng nhất cho tất cả mọi người. Anh có tin được không? Em không biết tại sao ba mẹ chẳng hề hiểu rằng chuyện đó có thể tác động như thế nào đến một đứa bé.</p>

<p>Nàng được bà nội nuôi nấng ở Niigata từ năm ba tuổi đến năm sáu tuổi. Những năm tháng đó trong đời nàng mà gọi là u buồn hay phi tự nhiên thì cũng không đúng. Bà nội cưng nàng như cưng trứng mỏng, Kumiko cũng thích chơi với mấy anh em họ gần tuổi mình hơn là chơi với anh chị ruột vốn lớn hơn nàng nhiều. Cuối cùng, khi Kumiko đến tuổi đi học, ba mẹ đón nàng về Tokyo. Ba mẹ bắt đầu đâm lo rằng đứa con gái đã xa họ quá lâu nên khăng khăng đòi đưa về trước khi quá muộn. Nhưng theo nghĩa nào đó thì đã quá muộn. Suốt mấy tuần sau khi quyết định cho nàng về lại Tokyo, bà nội ngày càng rơi vào trạng thái kích động. Bà thôi ăn và ngủ rất ít. Bà khi khóc khi cười, lúc lại hoàn toàn câm lặng. Mới phút trước bà vừa siết chặt Kumiko vào lòng đến tức thở, phút sau bà đã lấy thước kẻ phát vào tay Kumiko mạnh đến nỗi hằn cả lằn đỏ lên. Phút trước bà bảo bà không muốn cho cháu đi, rằng bà thà chết còn hơn mất cháu, phút sau bà lại bảo bà không muốn thấy mặt cháu nữa, rằng bà muốn tống cháu đi cho khuất mắt. Bằng những lời không thể nào thậm tệ hơn, bà rủa xả mẹ Kumiko, bảo nàng rằng mẹ nàng là một mụ đàn bà khốn nạn. Thậm chí bà còn đâm kéo vào cổ tay định tự sát. Kumiko không hiểu nổi điều gì đang diễn ra quanh mình nữa. Mọi chuyện vượt ngoài khả năng lĩnh hội của nàng.</p>

<p>Thế là nàng quyết định khép kín mình trước ngoại giới. Nàng nhắm mắt lại. Nàng khép tai lại. Nàng đóng chặt tâm trí mình. Nàng không nghĩ gì nữa, không hy vọng gì nữa. Mấy tháng sau đó là một khoảng trống hoàn toàn trong ký ức nàng. Nàng tuyệt chẳng nhớ bất cứ điều gì xảy ra trong thời gian đó. Khi hồi tỉnh, nàng thấy mình đang ở trong một ngôi nhà mới. Đó là ngôi nhà nơi lẽ ra nàng đã sống từ xưa đến nay. Ba mẹ nàng sống ở đây, anh nàng cũng thế, chị nàng cũng thế. Nhưng đó không phải nhà của nàng. Nó chỉ là một môi trường sống mới mà thôi.</p>

<p>Kumiko trở thành một đứa trẻ lầm lì, khó tính trong môi trường mới đó. Không ai là người cô bé có thể tin, không ai là người cô có thể tin cậy một cách vô điều kiện. Ngay cả trong vòng tay cha mẹ, cô cũng không bao giờ hoàn toàn thoải mái. Cô không biết mùi cơ thể họ; cái mùi lạ lẫm đó khiến cô bứt rứt khó chịu. Thậm chí đôi khi cô còn căm ghét nó. Người duy nhất trong nhà mà Kumiko dần dần cởi mở hơn, dù một cách khó khăn, là chị gái. Cha mẹ đã hết còn hy vọng có thể gần gũi được cô bé; anh trai gần như không biết tới sự tồn tại của cô. Nhưng chị gái thì thấu hiểu sự bấn loạn và nỗi cô đơn ẩn sau thái độ bướng bỉnh đó. Chị ở suốt ngày bên Kumiko, ngủ cùng buồng với cô, nói chuyện với cô, đọc sách cho cô nghe, đưa cô đi học, giúp cô làm bài tập. Những khi Kumiko rúc vào một góc buồng mà khóc hàng giờ, chị gái luôn có mặt, ngồi một bên, ôm chặt cô vào lòng. Chị làm tất cả những gì có thể để tìm đường đến với cõi lòng sâu kín của Kumiko. Giá như chị không chết vì trúng độc thức ăn chỉ một năm sau khi Kumiko từ Niigata trở về thì mọi chuyện hẳn đã khác đi rất nhiều.</p>

<p>- Nếu chị còn sống thì mọi chuyện trong gia đình hẳn đã tốt hơn rồi, - Kumiko nói. - Mới mười một tuổi chị ấy đã là trụ cột về tinh thần cho cả gia đình. Giá như chị không chết thì mọi người khác trong nhà hẳn đã ít khác người hơn. Ít nhất thì em cũng không phải là một trường hợp hết thuốc chữa như thế này. Anh có hiểu ý em không? Em thấy mình thật có lỗi sau chuyện đó. Tại sao em không chết thay cho chị? Tại sao em đây, một đứa chẳng ai cần tới, chẳng đem lại niềm vui cho ai, tại sao em không chết đi? Ba mẹ và anh trai hiểu rõ cảm xúc của em, nhưng họ không hé một lời để an ủi em. Mà đâu chỉ có thế. Họ không từ bất cứ cơ hội nào để nói về người chị quá cố của em: nào chị ấy xinh, nào chị ấy thông minh, nào ai cũng thích chị ấy, nào chị ấy chu đáo quan tâm đến mọi người, nào chị ấy chơi piano giỏi! Thế rồi họ bắt em phải học chơi piano! Sau khi chị mất thì cũng phải có ai đó sử dụng cây đàn piano to đùng kia chứ. Nhưng em chẳng thích chơi piano tí nào cả! Em biết mình sẽ chẳng bao giờ chơi hay như chị ấy, em cũng không cần có thêm một cách để chứng minh em kém cỏi đến độ nào so với chị ấy. Em không thể thế chỗ cho bất cứ ai, nói gì đến cho chị ấy. Nhưng chẳng ai nghe em. Không ai thèm nghe em cả! Mãi đến giờ, hễ nhìn thấy piano là em ghét cay ghét đắng. Thấy ai đó chơi piano là em không chịu nổi.</p>

<p>Tôi vô cùng phẫn nộ với gia đình Kumiko khi nghe nàng kể. Phẫn nộ vì những gì họ đã làm với nàng. Vì những gì họ đã không làm được cho nàng. Ấy là hồi chúng tôi chưa cưới. Hai chúng tôi chỉ mới quen nhau được hơn hai tháng. Đó là một sáng Chủ nhật yên tĩnh, chúng tôi đang nằm trên giường. Nàng kể một hồi lâu về thời thơ ấu, như thể gỡ dần một sợi chỉ rối, thỉnh thoảng lại ngừng để đánh giá tầm quan trọng của từng sự kiện nàng vừa thổ lộ. Đó là lần đầu tiên nàng kể nhiều đến vậy về mình. Trước buổi sáng hôm đó tôi hầu như chẳng biết gì về gia đình hay thời thơ ấu của nàng. Tôi biết tính nàng trầm lặng, rằng nàng thích vẽ, rằng nàng có mái tóc dài thật đẹp, rằng nàng có hai cái bớt trên bả vai phải. Và rằng tôi là người đàn ông đầu tiên trong đời nàng.</p>

<p>Nàng vừa kể vừa khóc thút thít. Tôi hiểu tại sao nàng cần phải khóc. Tôi ôm nàng trong vòng tay, vuốt tóc nàng.</p>

<p>- Nếu chị ấy còn sống, em tin chắc anh sẽ yêu chị ấy, - Kumiko nói. - Hồi xưa ai cũng yêu chị ấy. Vừa thấy lần đầu là đã yêu ngay.</p>

<p>- Có thể, - tôi nói. - Nhưng anh lại phải lòng em. Chuyện ấy đơn giản lắm mà. Chỉ có anh và em thôi. Chị của em chẳng liên quan gì ở đây hết.</p>

combo sách những chuyện lạ ở tokyo + sau động đất (bộ 2 cuốn)

combo sách những chuyện lạ ở tokyo + sau động đất (bộ 2 cuốn)

<p>Combo Sách Những Chuyện Lạ Ở Tokyo + Sau Động Đất (Bộ 2 Cuốn)</p>

<p>1. Những Chuyện Lạ Ở Tokyo</p>

<p>Thất lạc người thân, sinh ly tử biệt, lãng quên tên họ... Những con người đột nhiên đánh mất điều quý giá rồi sa chân vào một góc đô thị - một thế giới tràn đầy sự trùng hợp và bất ngờ. Lữ khách tình cờ đưa ta lần theo ánh sáng nhạt mờ trong trái tim người chỉnh đàn cô độc, Vịnh Hanalei họa nên cuộc sống của một người mẹ có đứa con trai bỏ mạng nơi biển cả xứ xa... Ở thế giới mà ta đã quen, có những điểm mù xuất hiện trong khoảnh khắc, số phận bí ẩn của những người mất hút vào những điểm mù ấy được thuật lại trong năm câu chuyện này.</p>

<p>Haruki Murakami, như mọi lần, lặng lẽ phá bỏ hàng rào giữa hiện thực và hư ảo, giữa thế giới bên này và thế giới bên kia, tiến vào những tầng tối tăm và sâu thẳm của xứ sở tiềm thức, tước từng mảnh linh hồn và cảm xúc ra khỏi cuộc sống thường nhật tầm thường.</p>

<p>2. Sau Động Đất</p>

<p>MỘT TÁC PHẨM TUYỆT VỜI NỮA CỦA HARUKI MURAKAMI ĐƯỢC NHÃ NAM GỬI ĐẾN BẠN ĐỌC!</p>

<p>Tháng Một năm 1995, trận động đất đã phá hủy tất cả trong chớp mắt. Thế rồi đến tháng Hai, thế giới bắt đầu xảy ra những cộng hưởng lặng lẽ, trên bờ biển mùa đông có đống củi rều đang cháy, ở Kushiro - đích đến cảu ngwòi đàn ông mang theo chiếc hộp nhỏ, ở Tokyo nơi Ếch chiến đấu vói Giun trong lòng đất... Trái đất rách toạc. Chúa có thể không tồn tại. Nhưng, có lẽ, đã từ rất lâu trước trận động đất đó, chúng ta đã mang theo những đống đổ nát bên trong mình...</p>

<p>Ngôn từ của Haruki Murakami tỏa ra ánh sáng trong màn đêm sâu thẳm, tựa như ánh lửa của một đống củi nhỏ. Đọc xong tập truyện ngắn này, trong bạn sẽ có điều gì đó thay đổi...</p><p>1. Những Chuyện Lạ Ở Tokyo</p><p>2. Sau Động Đất</p>

phía nam biên giới, phía tây mặt trời

phía nam biên giới, phía tây mặt trời

Phía Nam Biên Giới, Phía Tây Mặt Trời: Một Chuyến Du Hành Vào Cõi Lòng Con Người

Câu Chuyện Về Sự Cô Đơn và Khát Khao

"Phía Nam Biên Giới, Phía Tây Mặt Trời" là một câu chuyện đầy ám ảnh và sâu sắc về sự cô đơn, khát khao và những bí ẩn của tâm hồn con người. Tác phẩm xoay quanh Hajime, một người đàn ông thành đạt nhưng luôn mang trong mình nỗi cô đơn sâu thẳm. Tuổi thơ bất hạnh với cảm giác lạc lõng, những mối quan hệ phức tạp với những người phụ nữ xung quanh, và sự ám ảnh bởi quá khứ đã khiến Hajime luôn khao khát tìm kiếm một thứ gì đó mà anh chưa thể định hình.

Tìm Kiếm Ý Nghĩa Giữa Ranh Giới Thực và Hư

Sự xuất hiện của Shimamoto-san, người bạn gái thời thơ ấu, đã đánh thức những khao khát bị lãng quên trong tâm hồn Hajime. Mối tình tay ba giữa Hajime, Shimamoto-san và Izumi – một cô gái trẻ mang trong mình nỗi đau và hận thù - đã tạo nên một bức tranh phức tạp về tình yêu, sự mất mát và những lựa chọn khó khăn trong cuộc đời.

Haruki Murakami khéo léo dẫn dắt người đọc đi qua những dòng suy tưởng của Hajime, từ những nỗi niềm riêng tư đến những băn khoăn về ý nghĩa cuộc sống. Câu hỏi "Có những gì?" luôn hiện hữu trong suốt câu chuyện, thôi thúc người đọc cùng đồng hành với Hajime trong hành trình tìm kiếm câu trả lời.

Phong Cách Văn Chương Độc Đáo

"Phía Nam Biên Giới, Phía Tây Mặt Trời" được viết theo phong cách đặc trưng của Haruki Murakami, với những câu văn nhẹ nhàng, giàu hình ảnh ẩn dụ và những chi tiết được sắp xếp một cách tinh tế. Nhạc Jazz, cocktail, và những câu chuyện nhỏ về cuộc sống tạo nên một không khí lãng mạn nhưng đầy ẩn ý, khiến người đọc phải suy ngẫm về những điều tưởng chừng như bình thường.

Kết Luận: Câu Hỏi Vẫn Còn Đó

Đến cuối câu chuyện, Hajime vẫn chưa tìm được lời giải cho những câu hỏi về sự cô đơn, tình yêu và ý nghĩa cuộc sống. Tuy nhiên, chính điều đó lại tạo nên sức hút riêng của tác phẩm. Haruki Murakami không đưa ra những lời giải thích dễ dãi, thay vào đó, ông để lại cho người đọc những băn khoăn, những câu hỏi vẫn còn lở lửng và những cảm xúc lòng chưa dứt.

"Phía Nam Biên Giới, Phía Tây Mặt Trời" không chỉ là một câu chuyện tình yêu, mà còn là một chuyến du hành vào cõi lòng con người, một nơi ẩn chứa những bí mật chưa ai biết đến. Tác phẩm khiến người đọc suy ngẫm về bản chất của sự cô đơn, khát khao và ý nghĩa của cuộc sống, để rồi tìm ra những câu trả lời riêng cho chính mình.

phía nam biên giới, phía tây mặt trời (tái bản 2019)

phía nam biên giới, phía tây mặt trời (tái bản 2019)

<p>Đó là câu chuyện đau đớn, khuấy động một cách ám ảnh. Một cuốn sách đẹp, gần như là mịn màng về những tầng sâu không thể dò đến của chúng ta.

Ngay từ nhỏ, cậu bé Hajime đã nhận thức sự bối rối và mặc cảm thân phận "con một", chẳng giống những đứa bạn cùng trang lứa. Và sau này, người bạn gái thân nhất của Hajime, Shimamoto-san cũng thuộc diện "con một" hiếm hoi. Đến người con gái mà Hajime lao vào với niềm đam mê khoái lạc không thể kiểm soát được, cũng là "con một"... Khuấy động ngay từ đầu câu chuyện là một chàng trai quá nhạy cảm với xung quanh như thế.</p>

<p>Năm 37 tuổi, Hajime đã có một cơ ngơi đáng để anh mỉm cười hài lòng, một công việc vừa kiếm ra tiền, vừa thỏa mãn sở thích cá nhân, một người vợ xinh đẹp mà anh hết lòng yêu mến, hai đứa con thơ lúc nào cũng quấn quít chân bố. Cũng như nhiều đàn ông khác ở lứa tuổi này, Hajime cũng có tình nhân, nhưng chỉ là thoáng qua mà không đọng lại chút dư vị nào.</p>

<p>Và Hajime đã yêu, yêu một người chỉ duy nhất có cái tên và tình bạn thời quá khứ hơn 20 năm. Khó mà lý giải điều gì đã khiến một người đàn ông đầy chuẩn mực với gia đình và công việc như Hajime đã lần lượt cởi trói những gì đang bó buộc mình. Phải chăng đó là sự mong manh giữa một người phụ nữ quá mơ hồ đến cùng những lời hẹn "có lẽ", "có thể", "một khoảng thời gian nữa"? Phải chăng anh yêu cô như muốn tìm lại quá khứ của chính mình? Phải chăng anh đang muốn kiếm tìm lời lý giải về ranh giới giữa thực và hư?</p>

<p>Rốt cuộc thì bao sốt ruột chờ trông mong mỏi của Hajime cũng được đền bù thoả đáng khi họ cùng trốn gia đình để đến với nhau, bất chấp chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc thì cả hai lần đầu tiên được yêu nhau như người đàn ông yêu một người đàn bà. Rốt cuộc thì cả hai đã tìm ra sự hòa hợp hoàn hảo của cơ thể... Nhưng ngay cả ở chốn tưởng như đã là tận cùng đó, họ vẫn không thể đến được với nhau.</p>

<p>Không phải Hajime mà tất cả những người phụ nữ trong cuốn sách này đều bọc mình trong lớp màn bí ẩn. Đằng sau tình yêu trong veo của cô gái Izumi là một mối hận khiến cô trở thành vô cảm. Đằng sau cô vợ Yukiko ngọt ngào và xinh đẹp là một lần tự tử hụt cùng những nỗi đau dẳng dai bên mình. Còn đằng sau Shimamoto-san là một thứ gì mà không ai có thể chạm tới được...</p>

<p>Có những gì?” có lẽ là câu hỏi mà cuốn sách nhỏ của Haruki Murakami đặt ra. Có những gì ở phía Nam biên giới, khi đó không chỉ là nước Mêxicô; có những gì ở phía Tây mặt trời, khi đó không chỉ là một chứng bệnh của những người nông dân Xibêri sống trong cảnh ngày đêm không phân cách; và có những gì trong những diễn tiến cuộc đời mỗi con người? Không chỉ cuộc đời ít chi tiết của Shimamoto-san mới gây băn khoăn, mà ngay cả ba giai đoạn được miêu tả hết sức rõ ràng của cuộc đời Hajime cũng không hoàn toàn làm thỏa mãn những người quen với những văn chương được tác giả chú tâm giải thích kỹ càng. Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời không yêu cầu người đọc diễn giải. Rất nhiều chi tiết trong đó thuộc về “tiểu sử ngoài đời” của Murakami, nhưng câu chuyện đơn giản được kể trên nền nhạc của Nat King Cole và Duke Ellington, với hương vị lạ lùng của những ly cocktail Daiquiri và Robin’s Nest có một khả năng đặc biệt: nó không cho phép mọi cách giải thích dễ dãi. Những câu hỏi liên tiếp hiện ra trong tâm trí Hajime, về ý nghĩa cuộc đời cũng như của từng trải nghiệm dù nhỏ đến đâu, sẽ dần truyền sang người đọc, và đến khi kết thúc, rất có thể sự hoang mang về ranh giới giữa thực và hư, chân thành và giả tạo, quy tắc và ngoại lệ sẽ là điều duy nhất mà người đọc “gặt hái” được. Điều này cũng không thật sự lạ, vì, đã trở thành quy luật, những câu trả lời thì qua đi, còn câu hỏi thì ở lại.</p>

<p>Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời là cuốn tiểu thuyết chứa đựng nhiều nhất con người thật của Haruki Murakami, và là câu chuyện đơn giản nhất mà Murakami từng kể. Tuy vậy, đơn giản không có nghĩa là dễ hiểu, và một lối kể chuyện giản dị không loại bỏ những nỗ lực kín đáo trong việc thoát ra khỏi những lối đi văn chương đã cũ mòn. “Sự kết nối” dễ thấy giữa Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời và những tác phẩm khác của Murakami có lẽ là năng lực đặc biệt của nhà văn Nhật Bản đối với cách tạo ra và xử lý cái bí ẩn. Không có mật độ dày đặc như trong Biên niên ký chim vặn dây cót hay Kafka bên bờ biển, cái bí ẩn ở đây giống như những đoạn nhạc jazz biến tấu ngẫu hứng trên nền của những bản nhạc cũ, và chính là cái để lại dư vị lâu nhất cho người đọc</p>

kafka bên bờ biển (tái bản 2020)

kafka bên bờ biển (tái bản 2020)

<p>Kafka bên bờ biển&nbsp;có hai câu chuyện song song. Một kể về cậu bé Kafka Tamura, một kể về lão già Nakata.</p>

<p>Kafka Tamura luôn có một bản ngã là Quạ theo bên cạnh. Cậu bé mười lăm tuổi này sống với cha sau khi mẹ và chị gái bỏ đi. Cậu luôn bị một lời nguyền của cha ám ảnh: mày sẽ ngủ với mẹ và chị gái mày sau khi giết cha. Kinh sợ, Kafka bỏ nhà ra đi. Cậu chìm đắm trong một thư viện sách khổng lồ ở Takamatsu. Rồi những chuyện bí ẩn xảy ra, cậu gặp cô gái Sakura và bà Miss Saeki, những người mà cậu luôn băn khoăn không biết có phải là chị và mẹ mình. Bố Kafka bị giết, và cậu nghĩ, không biết có phải lời nguyền đã ứng?</p>

<p>Trong khi đó, ở bên kia bờ biển, ông già Nakata cũng có một cuộc hành trình đến Takamatsu. Bị một tai nạn từ nhỏ, Nakata mất trí nhớ và khả năng đọc, viết; tuy nhiên bù lại ông có thể giao tiếp với loài mèo. Vì thế ông nhận sứ mệnh đi tìm con quỷ giết mèo hàng loạt, tìm một phiến đá bí ẩn…</p>

<p>&nbsp;Kỳ lạ, bí ẩn, pha trộn với hiện đại,&nbsp;Kafka bên bờ biển&nbsp;khiến cho mọi con đường văn học, mọi cách tiếp cận văn học đều bàng hoàng, choáng ngợp.</p>

<p>Nhận định</p>

<p>“Tác giả Nhật được yêu thích nhất tại Mỹ này có thể xuất bản ẩn danh tác phẩm này mà những fan của ông vẫn sẽ nhận ra tức khắc. Còn với những người đọc lần đầu,&nbsp;Kafka bên bờ biển&nbsp;sẽ là lời giải thích xuất sắc cho tiếng tăm xứng đáng của ông cả ở phương Tây lẫn ở quê nhà. Ông viết ra loại văn hậu hiện đại, triết lý, hoang đường mà đọc thì thật lý thú; ông trầm trọng hơn Tom Robbins, nhẹ nhõm hơn Thomas Pynchon.” - Steven Moore,&nbsp;The Washington Post</p>

<p>“Văn Murakami chẳng mấy khi ở dưới mức mê đắm cả, và tôi đã ngấu nghiến&nbsp;Kafka bên bờ biển&nbsp;một lèo không nghỉ… Với những ai yêu một tự sự lớn, cuốn tiểu thuyết này thực sự huy hoàng.” - David Mitchell, tác giả&nbsp;Cloud Atlas</p>

<p>“Cuốn sách là một hỗn hợp chừng mực giữa giật gân, kỳ ảo và văn chương, và nó thuyết phục một cách đặc biệt. Lại một lần nữa ông đã tạo ra một câu chuyện khiến bạn lật qua nhanh chóng đến lạ, để rồi ghi nhớ và băn khoăn về nó lâu dài.” - Hugo Barnacle,&nbsp;Sunday Times</p>

<p>“Kafka bên bờ biển&nbsp;lạ lùng đến nỗi ngay cả những thứ cũ rích trong đó cũng khoác một vẻ huyền bí. Tựa như một băng nhạc anh nghe rõ cả tiếng cọt kẹt ghế của nhạc công: nếu nhạc đã hay thì cả tiếng ghế cũng là một phần của nó.” - Paul Lafarge,&nbsp;The Village Voice</p>

<p>“Chưa bao giờ tôi gặp một cuốn sách thuyết phục được mình đến thế bởi sự sáng tạo trong trần thuật và sự yêu thích kể chuyện… hấp dẫn vô cùng.” - Stuart Jeffries,&nbsp;Guardian</p>

<p>“thực sự choáng ngợp.”&nbsp; &nbsp;-&nbsp;The Book Magazine</p>

<p>“Cuốn tiểu thuyết khác thường và mê hoặc nhất cho tới nay của thần tượng văn chương Nhật Haruki Murakami.” -&nbsp;Vintage</p>

<p>“Kafka bên bờ biển&nbsp;là một cuốn sách hay khỏi phải bàn cãi. [...] Murakami đã gây hồi hộp một cách tài tình để cuốn người đọc không cưỡng được vào mạch truyện kỳ ảo và quấn quýt.” Ludovic Hunter-Tilney,&nbsp;Financial Times</p>

<p>“Kafka bên bờ biển&nbsp;có thừa huyền bí để làm những người hâm mộ sung sướng, và sẽ chiêu mộ thêm cả những người mới.” - Matt Thorne,&nbsp;The Independent.</p>

<p>“Cấu tứ xuất sắc, bối cảnh siêu thực táo bạo,&nbsp;sexy, và cuốn đi trong một cốt truyện nhanh mạnh và luôn ngộ nghĩnh, tác phẩm mới của Murakami đào xới tầng tầng lớp lớp những cơ chế bên trong của bản thể chúng ta với tính sôi nổi đặc trưng của ông.” - James Urquhart,&nbsp;Independent on Sunday</p>

<p>“Trí tưởng tượng mãnh liệt của tác giả cũng như xác tín về sức mạnh cổ xưa của câu chuyện ông đang kể lớn lao đến nỗi đã biến cả cái mớ lộn xộn này thành chân thực.” - Laura Miller,&nbsp;The New York Times Book Review</p>

<p>“Một cuốn sách để-ngấu-nghiến thật sự, cũng thật là một ám ảnh siêu hình dai dẳng [...] Đằng sau những cuộc phiêu lưu điên rồ và bất ổn một cách biểu tượng của nhân vật chính, còn có một lực đẩy trong tiềm thức gần ngang bằng với lực đẩy của sex và tuổi trưởng thành: lực đẩy về phía hư vô, về khoảng trống, về sự rỗng không đầy hoan lạc. Murakami là họa sĩ nhẹ nhàng của những khoảng-chân-không.” - John Updike,&nbsp;The New Yorker</p>

<p>“Kafka&nbsp;bên bờ biển&nbsp;cũng bõ công chịu đựng: nó có thể là tiểu thuyết kỳ quái nhất của tác giả Nhật này cho đến nay, nhưng cũng là một trong những cuốn hay nhất của ông. Murakami đã nhặt từ mỗi nơi một chút: cả Sophocles, phim kinh dị, truyện tranh Nhật Bản lẫn những mảnh phim-hay-trong-tuần ủy mị.” - Malcolm Jones,&nbsp;Newsweek</p>

<p>“Ám chỉ về tác giả&nbsp;Hóa thân&nbsp;có làm tăng thêm tính hoang đường của thế giới Murakami, nhưng với tất cả những kết cấu luân chuyển, mèo nói chuyện và bản thảo bốc cháy, và thế giới kỳ ảo mê hoặc đó, cuốn sách gần với&nbsp;Nghệ nhân và Margarita&nbsp;của Mikhail Bulgakov hơn bất kỳ tác phẩm nào của Kafka.” - Steven G. Kellman,&nbsp;Review of Contemporary Fiction</p>

<p>“Nói chung tôi không thuộc đội ngũ hâm mộ những cuốn sách có mèo nói chuyện và xuất hồn trong mơ, nhưng sự nghiêm cẩn thấy rõ của Murakami, cũng như Lewis Carroll, đã tạo ra một thứ không những nghiêm túc mà còn luôn luôn thú vị; những sự kiện quái đản trong cuốn sách được dựa vững chắc trên một kỹ thuật viết rất cổ điển, rất Dicken.” - Philip Hensher,&nbsp;The Spectator</p>

<p>“Những biến hóa của Murakami quanh chủ đề [hai nửa linh hồn] cùng huyền thoại về Oedipus độc đáo một cách táo bạo và hay một cách thuyết phục. Xin nồng nhiệt giới thiệu&nbsp;Kafka bên bờ biển; nhớ đọc cho con mèo nhà bạn nghe.” - Steven Moore,&nbsp;The Washington Post</p>

    Tải Sách là website thư viên sách chia sẻ tài liệu sách với nhiều định dạng pdf/epub/mobi/prc/azw3 được tổng hợp mới nhất. Bạn có thể đọc online hoặc download về các thiết bị di động, máy tính, máy đọc sách để trải nghiệm.

    Liên Hệ