<p>Cô đứng ở điểm hẹn, im lặng nhìn về phía con đường vắng và hàng cây hòe hai bên đường. Gió dần dần thổi mạnh, thổi tung bay chiếc váy dài và mái tóc dài của cô, xào xạc, xào xạc. Mây đen càng lúc càng dày, từ xa vọng đến tiếng sấm, như thể có một bầy ngựa đang chậm rãi chạy đến. Sau đó, mưa tí tách rơi xuống, rồi ào ào như trút.</p>
<p>Cho dù đứng dưới mái hiên, chiếc váy màu xanh nhạt của cô vẫn bị ướt đẫm, ủ rũ như cánh bướm trong mưa, dính vào người cô, lạnh buốt. Cô không biết rằng, khi tầm nhìn của cô trở nên mờ nhòe, trong tòa nhà dạy học cách cô một bức tường, cậu đang đứng trên hành lang tầng bốn nhìn cô. Cô đợi ở đó bao lâu thì cậu cũng đứng ở đó bấy lâu… Cậu biết rõ, dáng hình nhỏ bé, hờn tủi đứng dưới mưa ấy ẩn chứa sức hút mãnh liệt đến nhường nào. Cô quá đỗi ấm áp, quá đỗi dịu dàng, khiến cho cậu không dám tiếp cận</p>