tự nhiên say - văn học tuổi 20

tự nhiên say - văn học tuổi 20

Giữa Lòng Đô Thị, Vẫn Còn Nét Quê Hương

Giới Thiệu

Tập truyện kể về cuộc sống của những người dân quê, nơi mảnh đất vườn xanh mát đã dần nhường chỗ cho những tòa nhà bê tông lạnh lẽo, nơi những con người chất phác dần phải đối mặt với cuộc sống đô thị đầy bon chen và xô bồ.

Nội Dung

Bằng lối viết mộc mạc, giản dị, tác giả đã khắc họa chân thực cuộc sống của người dân quê trong quá trình đô thị hóa. Mỗi câu chuyện là một bức tranh sống động về những tâm tư, tình cảm, những khát vọng và cả những nỗi niềm riêng của họ khi phải đối mặt với sự thay đổi chóng mặt của xã hội.

Bên cạnh những câu chuyện đời thường, tác phẩm ẩn chứa những thông điệp sâu sắc về tình người, về bản chất lương thiện và lòng nhân ái. Những giá trị truyền thống tốt đẹp của làng quê, như sự hồn nhiên, chất phác, tình làng nghĩa xóm vẫn được giữ gìn, vun trồng và lan tỏa trong từng câu chữ, khiến người đọc không khỏi xúc động.

Review

Tác phẩm mang đến cho người đọc một cảm giác vừa quen thuộc, vừa mới lạ. Quen thuộc bởi những câu chuyện đời thường, những tâm tư tình cảm giản dị, nhưng lại mới lạ bởi cách thể hiện tinh tế và đầy cảm xúc của tác giả.

Bên cạnh đó, tác phẩm còn gợi lên những suy ngẫm về hiện trạng đô thị hóa và những giá trị truyền thống đang dần bị mai một. Đó là lời nhắc nhở về sự cần thiết phải giữ gìn, bảo vệ những giá trị văn hóa tốt đẹp của dân tộc, đặc biệt là trong bối cảnh xã hội ngày càng phát triển.

Với ngôn ngữ giản dị, dễ hiểu, nhưng ẩn chứa chiều sâu nội dung, tác phẩm chắc chắn sẽ thu hút được sự quan tâm của đông đảo bạn đọc, đặc biệt là những người yêu mến văn học quê hương.

mở mắt mà mơ

mở mắt mà mơ

<p>Tập sách là tập hợp những giấc mơ của con người trước số phận và cuộc sống. Có giấc mơ đẹp đẽ đầy hy vọng, có cả cơn ác mộng ám ảnh không thể quên. Những giấc mơ bắt đầu từ hiện thực (giấc mơ kiếm tiền, giấc mơ sống yên ổn, giấc mơ tha thứ cho nhau...) chuyển mình qua từng cảm xúc mơ hồ (giấc mơ về tổn thương quá khứ, giấc mơ về những ký ức đau buồn...), tiến đến những câu chuyện huyền ảo (mượn giấc mơ để thể hiện sự phản kháng thực tại). Mơ, mà mở mắt. Nó nửa thực, nửa ảo; khi bi kịch áp lên vai con người sức nặng. Từng câu chuyện là từng giấc mơ riêng, phản ánh những khát vọng và nỗi sợ. Nhưng suy cho cùng, đó vừa là điểm tựa, vừa là lối thoát. Vì sau cơn mơ, người ta sẽ phải tỉnh dậy.</p>

<p>Trích đoạn:</p>

<p>Dưới chân cầu nói dối</p>

<p>Thế giới của riêng cô có ngày bị xâm phạm bởi một người đàn ông. Kẻ lạ mặt đang thoải mái ngồi hút thuốc trên chiếc xe cần cẩu rỉ sét. Điếu thuốc tàn, anh thẳng tay quăng xuống. Cô hốt hoảng chạy lại, giơ gót giày cao gót định giẫm tắt. Gặp lá ướt, gót giày trượt đi, cô té xuống đất ê ẩm. Anh cười khùng khục, không có vẻ gì sẽ bước xuống đỡ cô dậy. Cô tự mình đứng lên, sau khi đã trút bực bội cho tàn thuốc tắt ngấm, chống nạnh quắc mắt nhìn kẻ xâm lấn không gian riêng của mình:</p>

<p>- Ê anh kia, vô chỗ của người ta rồi còn xả rác hả? Lỡ cháy thì sao?</p>

<p>- Ờ, xin lỗi. - Anh nhìn quanh, đúng là nhiều lá khô thật, một tàn thuốc có thể sẽ gây họa. Tuột khỏi xe cần cẩu, anh nổi hứng muốn trêu chọc cô gái trước mặt mình một chút. - Chỗ của cô? Cô mua nó rồi hả?</p>

<p>- Ờ thì chưa. - Cô sững ra, không ngờ anh hỏi câu này. Chắc hẳn đây là loại đàn ông giàu có đáng ghét, thích định giá sở hữu bằng tiền.</p>

<p>- Vậy là sắp mua? - Anh rút điếu thuốc, châm lửa rít khói.</p>

<p>- Không.</p>

<p>- Có ý định mua?</p>

<p>- Không luôn.</p>

<p>- Vậy lấy gì để nói chỗ này của cô hả cô nương lùn tè? - Anh ngửa cổ, mở miệng thả đám khói để chúng bay về trời, cố tình giữ một vẻ mặt đáng ghét.</p>

<p>- Thì tôi tìm ra nó đầu tiên.</p>

<p>- Cô nhún vai, lấy trong túi xách ra tấm bạt ni lông trải xuống đất. - Và tôi cao gần mét bảy nha. Nếu anh muốn, tôi sẽ chia sẻ chỗ này với anh.</p>

<p>Không cần cô mời, anh tự nhiên bước tới ngồi lên chỗ còn trống trên tấm bạt. Cô gái tiếp tục lôi ra một hộp nho khô, chai nước suối, vài ổ bánh mì ngọt. Mở nắp nghiêng hộp về phía anh, cô hất cằm, ăn cho vui.</p>

<p>- Không lên cơn với tôi nữa hả? - Anh bỏ một ít nho khô vào miệng, thay cho khói thuốc. Chúng ngọt tới mức va đập vào cổ họng, nhưng anh vẫn còn thấy sót chút đắng.</p>

<p>- Không. Hơi đâu giận người dưng khi tôi đã nổi điên cả ngày, và mỗi ngày với đủ loại người rồi. - Cô mở nắp chai nước, uống ừng ực không ngần ngại. - Ở đây, tôi muốn mình thoải mái. Và vì thoải mái, nên tôi ở đây.</p>

<p>Anh im lặng nhìn cô, thích thú trước sự kỳ quặc đang toát ra. Có thể vì chưa biết gì về nhau, cô tạo cho anh cảm giác dễ chịu.</p>

<p>- Cô ở đây làm gì?</p>

<p>- Tắm hoàng hôn. - Cô tấn công tới ổ bánh mì ngọt, đưa một nửa cho anh. - Ăn không? Ngon hơn thứ hôi rình anh đang ngậm đó.</p>

<p>Anh bật cười đón lấy, lẩm bẩm, gì mà tắm hoàng hôn, điên thiệt chứ. Nhưng nụ cười của anh&nbsp; xao động, bị kéo bung ra sắp đứt, khi cô quay sang hỏi:</p>

<p>- Anh là ai, làm gì, ở đâu tới đây?</p>

<p>- Tôi... - Anh cau mày, sự khó chịu dần hiện trên mặt. Anh không muốn người ta biết nhiều về mình, để&nbsp; từ&nbsp; đó&nbsp; đào&nbsp; sâu&nbsp; vào&nbsp; những&nbsp; thứ&nbsp; anh&nbsp; đang&nbsp; không muốn đối diện.</p>

<p>- Khờ ghê, đâu ai bắt anh nói thiệt. - Cô lấy bánh mì&nbsp; kẹp&nbsp; nho&nbsp; khô,&nbsp; bỏ&nbsp; vô&nbsp; miệng&nbsp; nhai&nbsp; nhồm&nbsp; nhoàm.</p>

<p>- Anh có thể nói dối, nếu muốn. Như tôi, một cô ca sĩ mới nổi đã chán với lịch diễn dày đặc và đám antifan khốn nạn nên trốn ra đây.</p>

2 người trong 1 ngăn tủ

2 người trong 1 ngăn tủ

<p>2 Người Trong 1 Ngăn Tủ</p>

<p>Một tập truyện ngắn vẽ lên một thế giới kì ảo trong tương lai khi mà hành tinh chúng ta phải trả món “nợ sinh thái” sau khi đã vắt kiệt mọi nguồn năng lượng của trái đất. Tác phẩm đưa người đọc chạm tới đáy của những lo âu, rồi lại vỡ ra những nghi ngờ lo sợ. Nó làm ta vỡ lẽ khi phải sống trong một thế giới hiện đại, chật chội, giả tạo và không còn tương lai. Cái tài của tác giả là đã khiến ta tin rằng rồi sẽ đến ngày ta thực sự phải sống trong cái lồng chật hẹp trôi giữa ngân hà này. Và dù có ở trong thế giới nào con người cũng phải đối diện với lựa chọn một bên là thờ ơ, đơn điệu nhưng an toàn, tiện lợi và một bên là thử thách thú vị nhưng rủi ro. Khi đời sống con người chẳng khác mấy so với robot thì cũng là lúc phần người nhất của chính mình trỗi dậy.</p>

<p>Một trí tưởng tượng phong phú, đẹp đẽ, bất ngờ. Một tác phẩm gây giật mình trước tiếng nổ của một hành tinh và trước cả tiếng thì thầm như vết cứa từ tâm thức của tác giả.</p>

<p>“Thành phố như được đặt dưới đáy biển, với lớp kính mái vòm giả làm bầu trời. Chỉ là, thứ biển này chỉ có cá voi và cam. Lộng lẫy nền xanh dương mát lạnh, loang chút tím và ngả dần về xanh biển, như những bước pha màu nước cầu kì. Bầy cá voi khổng lồ hiền hòa chầm chậm bơi, giữa những tinh cầu nho nhỏ tròn màu chín vàng như những trái cam mọng nước. </p>

<p>Ẩn không dám nhìn lên, anh chỉ muốn tránh bầu trời đẹp đẽ ấy, muốn nhanh nấp vào công ty để nhìn những trần nhà xám lạnh tẻ nhạt. Sự tẻ nhạt an toàn cố hữu, như triệu năm rồi vẫn vậy, có thể tìm thấy ở bất kì đâu trong kí ức: buồn chán và cứng ngắc. Còn hơn phải nhìn thấy bầy cá voi bơi giữa những trái cam, tất cả đều khổng lồ, tươi sáng và hiền hòa tới mức giả tạo.” </p>

    Tải Sách là website thư viên sách chia sẻ tài liệu sách với nhiều định dạng pdf/epub/mobi/prc/azw3 được tổng hợp mới nhất. Bạn có thể đọc online hoặc download về các thiết bị di động, máy tính, máy đọc sách để trải nghiệm.

    Liên Hệ