lập thân yếu chỉ

lập thân yếu chỉ

Lập Thân Yếu Chỉ

Nếu như không phải vì đặc thù của thời cuộc ngày nay thì cuốn sách này đã hoàn toàn không cần thiết phải được viết ra. Theo lời giảng của các đấng giác ngộ và trong nhiều tôn giáo cũng đã nói đến, thì chúng ta hiện nay đang ở vào thời kỳ mạt pháp. Các vấn đề về đúng – sai, tốt – xấu, những điều thanh tao, nho nhã và những thứ tầm thường, ô trọc dường như đã trở nên lẫn lộn, rất khó phân biệt. Con người không dễ dàng mà gìn giữ được phúc lành cho mình: người lớn tuổi thì phàn nàn về sự ô tạp của hiện tại và nuối tiếc về một quá khứ thanh bình, thuần khiết; những người trẻ vốn không có một chút ý thức gì về quá khứ thì bị cuốn vào dòng đời náo nhiệt, tận tình vui hưởng cái tiện dụng của đồ đạc thừa thãi mà không thể ý thức được tương lai của mình rồi sẽ ra sao. Chỉ có một bộ phận các bạn trẻ do hoàn cảnh đặc thù nào đó sẽ biết khi bắt đầu phải nếm trải vị đắng của cuộc đời, ví như bế tắc khủng hoảng về tâm trí, cảm thấy cuộc đời cùng khốn, áp lực từ mọi việc xung quanh như chuyện học hành, chuyện quan hệ xã hội, chuyện sinh kế của gia đình, thậm chí cả chuyện tình cảm yêu đương, hẹn hò này khác sao mà rối bời, không thể chịu đựng nổi… Vì sao lại có câu: “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”? Mình sinh ra trong gia đình giàu có, khá giả, vinh hoa, phú quý như vậy liệu kéo dài được trong bao lâu? Ngược lại, với những người hiện đang vật lộn mưu sinh trong cảnh cơ hàn, tiền đồ vô vọng, thế thì cuộc đời này có nghĩa lý gì, tương lai có gì để cho mình có thể trông chờ? Biết đâu rằng:

“Cơ trời họa phúc xưa nay

Trong gang tấc đã đổi thay mấy lần

Hễ ai biết mẹo hồng quân

Chữ Tài chữ Lụy xoay vần làm sao

Dấn thân trong cuộc ba đào

Khoe đời xem xét thế nào cho tinh

Lạ chi đen bạc thế tình

Lỡ khi oan nghiệt đến mình kêu ai?

Thế gian ngày nay quả thực đầy rẫy những sự mê hoặc khiến cho rất nhiều người lầm lạc, bị cuốn theo dòng đời mà trở nên biến chất; họa phúc khôn lường khiến bao nhiêu người sa cơ lỡ bước; thậm chí vô số người quyền cao chức trọng hoặc giàu có tột đỉnh cũng sa chân vào con đường lao lý. Tiếc rằng trên đời có mấy ai biết đến và nhận thức được hàm ý sâu xa của câu nói: “Khi đức hạnh không còn thì bất hạnh sẽ là điều không thể tránh khỏi”.

học văn yếu chỉ

học văn yếu chỉ

Học Văn Yếu Chỉ

Văn chương là một thứ thật là huyền ảo kỳ lạ, không thể trong một vài câu nói mà khiến chân tướng của nó triển hiện ra được. Nó theo ta suốt cuộc đời, nó ngấm vào hồn ta từ khi nào và như thế nào cũng không ai biết. Một bộ dã sử trường thiên là văn, mà một câu nói giản dị như: “lùi một bước, biển rộng trời cao” cũng là văn. Một câu hát ru à ơi khi người ta mới chào đời là văn; khi vinh hiển nở mày nở mặt, lời nói cho thiên hạ nghe là diễn văn; mà lúc lìa đời hồn về nơi chín suối, lời chia tay của người ở lại gọi là điếu văn. Trong từng cử chỉ ngôn hành, người có hàm lượng chữ văn nhiều được gọi là có văn hóa, người có hàm lượng chữ văn ít lại bị coi là thiếu văn hóa, cũng là do chữ văn mà định ra.

Trong suốt chiều dài lịch sử dân tộc ta, năng lực văn chương thi phú vẫn luôn là thước đo phẩm chất trí tuệ của con người, và là con đường quang minh chính đại nhất để tiến thân trên con đường quan lộ, vinh hoa phú quý. Thế nhưng mới chỉ vài chục năm trở lại đây, văn chương thi phú bị xem như một môn học phù phiếm, không có mấy ai đặt công phu để học hành một cách nghiêm túc và nó dường như không phải là điều cốt yếu quyết định sự thành danh của người ta. Ngày nay những người ở nơi chức trọng quyền môn không nhất định là giỏi môn văn và không nhất định có nhiều hàm lượng chữ văn trong từng lời ăn tiếng nói của họ. Quả là thực hư lẫn lộn.

Nếu vậy không có văn thì đã làm sao? Không có văn thì người thông minh được gọi là ranh mãnh, tệ hơn nữa thì gọi là lưu manh; người giàu thì chỉ được gọi là phú ông thôi; phú ông mà không có văn thì không thể trở thành quý nhân để người đời kính nể được; những món đồ dùng trang phục đắt tiền không làm nên sự tôn quý của con người. Những thứ được gọi là thô thiển tầm phào cũng là bởi vì không có văn. Con người mà không có văn thì hành vi cẩu thả bừa bãi; gia đình không có văn thì nền nếp tuềnh toàng, ngôn từ suồng sã; quốc gia mà không có văn thì cảnh trí xác xơ, tiền đồ vô vọng. Vậy rốt cuộc văn chương là gì và làm sao có thể học và viết văn hay cho được? Có ý kiến cho rằng: “Học văn sao mà khó quá. Bây giờ học môn văn mà viết ra suy nghĩ lý luận thật từ trong tâm mình thì không được điểm cao. Mà muốn được điểm cao chỉ có một cách: học thuộc lòng bài văn mẫu. Nếu vậy thì đó là môn học thuộc lòng rồi, đâu phải môn văn.”

Thực ra suy cho cùng cũng đều là tùy duyên mà thôi. Văn chương chân chính, tưởng khó mà không khó. Người nào nắm được điều cốt yếu của văn chương thì sẽ phát hiện ra rằng cái huyền ảo kỳ lạ của văn chương thực sự là kỳ thú khôn tả xiết, càng làm văn càng hay, càng làm càng say mê. Đôi khi chỉ đôi ba câu thơ mà trong một chốc lát làm được những điều mà một họa sỹ tài ba phải mất rất nhiều công phu cũng không làm được. Ví dụ như một bức tranh phong cảnh đẹp như thế này mà tả bằng thi ca thì chỉ trong bốn câu, năm chữ là xong:

“Kìa xem một đôi ngỗng

Ngửa mặt trông trời thanh

Lông trắng phơi nước biếc

Chân hồng rẽ sóng xanh”.

Một họa sỹ tài ba mà tái hiện được toàn vẹn ý cảnh như trên thì phải mất bao nhiêu lâu. Họa sỹ thì có thể tái hiện được cái trầm bổng của ca từ hay không. Hơn nữa bốn câu thơ trên có thể lập tức truyền tải được cho vô số người cùng lúc đều thưởng thức được. Tranh vẽ thì không thể làm được như vậy. Người không nắm được điều cốt yếu thì sẽ thấy văn chương như một chốn u minh, không khác nào đi đêm ở trong rừng.

Tôi thấy một số người không nhận ra chân tướng thật sự của môn văn nên lỡ mất cơ duyên phúc lành; cũng có những người thành tâm muốn học văn chương một cách nghiêm túc mà bị lạc lối, hao tổn rất nhiều công phu mà không gặt hái được thành quả gì. Vậy nên tôi mạnh dạn viết ra đây chút nhận thức sơ sài của mình, hy vọng rằng một vài bạn đọc hữu duyên sẽ tìm thấy trong đó đôi ba điều bổ ích. Ít nhất bạn có thể nhận ra chân tướng thật sự của văn chương mà sẽ cân nhắc lại, đặt việc học văn và viết văn ở một vị trí xứng đáng hơn. Thứ hai, nếu các bạn có điều gì đó không hài lòng với việc học văn của mình, vậy thì tôi mời bạn tham khảo phương pháp lý luận và lập dàn ý mà tôi đề xuất ở đây. Có thể việc học và viết văn của các bạn sẽ đột phá, tinh tấn; đạt đến được một cái đích chân chính và gặt hái được những thành quả có ý nghĩa.

    Tải Sách là website thư viên sách chia sẻ tài liệu sách với nhiều định dạng pdf/epub/mobi/prc/azw3 được tổng hợp mới nhất. Bạn có thể đọc online hoặc download về các thiết bị di động, máy tính, máy đọc sách để trải nghiệm.

    Liên Hệ