Trạng Quỳnh - Huyền thoại tiếng cười châm biếm chế độ phong kiến
Một nhân vật lịch sử được thần thoại hóa
Trạng Quỳnh, nhân vật trung tâm trong một hệ thống truyện trạng độc đáo của văn học dân gian Việt Nam, là biểu tượng cho trí thông minh, tài hoa, mưu lược và dũng cảm. Tuy nhiên, cần phân biệt rõ ràng giữa con người thật Nguyễn Quỳnh và nhân vật Trạng Quỳnh được xây dựng trong các câu chuyện dân gian.
Tiếng cười đả kích chế độ phong kiến suy tàn
Ra đời trong một giai đoạn lịch sử đầy biến động, Trạng Quỳnh là hiện thân cho khát vọng tư tưởng của người dân. Những thói hư tật xấu của vương triều, của giới quý tộc được mang ra chế giễu, cười cợt một cách dí dỏm và sắc bén.
Qua lăng kính của Trạng Quỳnh, các quan lại, vua Lê, chúa Trịnh hiện lên như những kẻ mất nhân cách, dốt nát, tham lam và hèn hạ. Tiếng cười trong các câu chuyện về Trạng Quỳnh hướng về chúa Trịnh nhiều nhất, bởi ông được khắc họa là một kẻ xảo quyệt, gian tham, tàn ác. Thậm chí, Trạng Quỳnh còn mạnh mẽ đả kích vào thói kiêu ngạo, ngang ngược, hợm hĩnh của bọn phong kiến phương Bắc.
Bức tranh xã hội đen tối qua tiếng cười
Hệ thống truyện Trạng Quỳnh là một bức tranh chân thực phản ánh xã hội Việt Nam đang trên đà mục nát và suy vong. Trạng Quỳnh, bằng tài trí và sự dũng cảm phi thường, đã thay mặt nhân dân lao động thực hiện một cuộc "khởi nghĩa" bằng tiếng cười, để từ giã chế độ phong kiến suy tàn một cách hài hước và đầy ý nghĩa.
Review:
Truyện Trạng Quỳnh không chỉ mang đến tiếng cười sảng khoái mà còn là một lời tố cáo mạnh mẽ, đầy ẩn dụ về sự bất công và thói hư tật xấu của giai cấp thống trị. Cách sử dụng ngôn ngữ dí dỏm, thông minh và sự khéo léo trong việc xây dựng tình huống truyện đã khiến cho tác phẩm trở nên hấp dẫn, giàu tính giải trí và đồng thời góp phần giữ gìn và phát huy truyền thống văn hóa dân gian của nước ta.