nhớ (tái bản 2021)

nhớ (tái bản 2021)

Giai điệu hoài niệm - "Dallas, cuối năm 2010" của Mạc Can

Nét đẹp hoài niệm về Sài Gòn và Nam Bộ

"Dallas, cuối năm 2010" là tập hợp những truyện ngắn và tản văn được nhà văn Mạc Can viết trong một tháng cuối năm 2010 khi ông đang ở Dallas, Texas, Hoa Kỳ.

Với tâm hồn luôn hướng về Sài Gòn và vùng đất Nam Bộ, nơi ông gắn bó gần như suốt cuộc đời, Mạc Can đã tái hiện những kỷ niệm xưa cũ, nay đã trở thành dĩ vãng. Những câu chuyện được kể bằng giọng văn nhẹ nhàng, đầy hoài niệm, như đưa người đọc trở về một Sài Gòn xưa, với những con đường rợp bóng cây xanh mát, những quán cà phê tấp nập, và những con người với nét đẹp hồn hậu, chân chất.

Tâm hồn nặng tình với quê hương

Mặc dù viết từ đất khách quê người, nhưng Mạc Can vẫn giữ được một tình yêu tha thiết với quê hương. Những câu chuyện, những hình ảnh, những con người trong tác phẩm đều mang đậm dấu ấn của Sài Gòn và Nam Bộ, thể hiện một tâm hồn nặng tình với quê hương của nhà văn.

Sự sống động của những kỷ niệm

Những câu chuyện trong "Dallas, cuối năm 2010" không chỉ đơn thuần là những hồi tưởng về quá khứ. Mạc Can đã khéo léo lồng ghép những chi tiết, những cảm xúc, những suy ngẫm của mình, tạo nên một bức tranh sống động về một thời đã qua.

Mặc dù những kỷ niệm đã trở thành dĩ vãng, nhưng chúng vẫn luôn sống động trong lòng những người nặng tình với quê hương, đặc biệt là những ai đã từng sống và yêu mến Sài Gòn.

Review nội dung

"Dallas, cuối năm 2010" là một tác phẩm đầy cảm xúc, gợi lên những hoài niệm đẹp về Sài Gòn và Nam Bộ. Giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng của Mạc Can đã khiến người đọc như được hòa mình vào dòng chảy của thời gian, cảm nhận được cái đẹp, cái hồn hậu, cái ấm áp của một thời đã qua.

Tác phẩm phù hợp với những ai yêu thích văn học Việt Nam, đặc biệt là những ai muốn tìm hiểu về Sài Gòn xưa và con người Nam Bộ.

Lưu ý:

Review được viết theo cảm nhận cá nhân, có thể khác với cảm nhận của bạn đọc khác.

Nội dung review có thể được thay đổi để phù hợp với mục đích sử dụng.

ma gánh hát v/s ma bịnh viện

ma gánh hát v/s ma bịnh viện

<p>Ma Gánh Hát V/S Ma Bịnh Viện</p>

<p>Lời đầu của tác giả</p>

<p>Chào các bạn,</p>

<p>Nhân vật con ma - vai chính trong cuốn truyện ma nầy khá lạ. Ông là một nghệ sĩ sân khấu có tài có tật, cô độc vì tự ám ảnh về hình dạng của mình xấu xí như ma. Ai cũng nghĩ ông ta là người cõi âm, còn mấy người "khuất mày khuất mặt” lại cứ tìm ông để làm bạn. Sự việc khá lạ lùng "khủng khiếp" là ở chỗ đó.</p>

<p>Trong câu chuyện Ma gánh hát sau đây, ông bầu Quới phát hiện một hiện tượng mới. Ông nói: </p>

<p>Ma bị hiểu lầm, ngộ nhận. Nó không xấu xí tiều tụy như người ta tưởng. Trong vài trường hợp nó rất vui tính, hình thể dễ nhìn.</p>

<p>Song cái khổ lại đổ về một người dị tướng là anh Hai Môi của tôi. Anh phải sống dằn vặt giữa sự sống và cái chết. Người chung quanh xa lánh anh, cho anh là ma, còn các bạn vô hình của anh xem anh là đồng chủng hay là xác sống. Nhiều phân vân lo âu, rất kịch tính cho một nghệ sĩ vốn nhạy cảm như anh.</p>

<p>Nói thật ngoài vẻ ngổ ngáo hay đùa cợt, tôi là người yếu bóng vía. Tôi đang ngồi một mình, viết truyện ma nầy dưới ánh đèn mờ. Bóng tối sau lưng tôi. Không có ai trong gian phòng nhỏ kín cửa ngoài tôi. Bỗng dưng có ai vỗ vai tôi rồi tôi nghe tiếng thì thầm gọi. Tôi giật bắn người, quay lại thì thấy nhân vật ma nầy xuất hiện. Có lẽ bóng ma của quá khứ làm cho tôi "in trí”. Ông bà mình còn để lại đời sau nhiều chữ hay, như cái chữ "in trí". Một vài hình ảnh, sự kiện đặc biệt nào đó in đậm không phai nhạt vào vùng đồi sau vỏ não, nơi chứa đựng trí nhớ của bạn.</p>

<p>Kiểu như đêm khuya bạn xem phim ma trên</p>

<p>truyền hình. Mỗi khi bất chợt nhìn thấy một hình ảnh ma quái ghê rợn, thường nó lưu nhanh, bám rất lâu vào đồng tử bạn. Kinh nghiệm của tôi vì sợ "in trí" mất ngủ nên tôi sang ngay kênh khác coi phim vui hơn, hay tìm hình ảnh các cô gái để coi. Làm vậy bạn sẽ phần nào quên khuôn mặt "con ma" ảo lúc nãy.</p>

<p>Hình ảnh tạm gọi là ma bằng chữ trong cuốn sách nầy tôi đã theo đuổi để viết suốt ngày đêm trong hơn một tháng với khoảng 100 trang A4. Cho tới 35.823 chữ vẫn chưa dứt chuyện nên tôi nhìn thấy ông ma của tôi lâu hơn.</p>

<p>Tôi cũng là ma chăng vì tôi thích ngồi một mình suốt đêm dài chờ sáng?</p>

<p>Tôi bị dị ứng lông thú như chó hay mèo. Mỗi lần tôi sổ mũi khụt khịt ách xì, tôi nghe tiếng cười nhạo thân mật rất gần cạnh bên tôi. Tôi giả giọng cười lại thì nhiều lúc không phải tôi cười mà là... ai đó! Một người vô hình! Thân cận như một người bạn ngày xa xưa nào đó trong cuộc sống giang hồ sông nước của tôi khi tôi còn sống trong một gánh hát rong rêu.</p>

<p>Còn sau đây là một trong những phát hiện khá chậm của tôi về ma. Có lẽ nhiều người đã biết rồi nhưng không nói:</p>

<p>"Một Người Còn Sống, Dù Già Hay Trẻ, Cũng Có Một Hay Nhiều Con Ma Thân Yêu Hay Là Ganh Ghét Vô Hình Bên Cạnh".</p>

<p>Nếu hiểu như vậy, cuộc hội ngộ nầy sẽ vui vẻ, người ta không còn sợ ma quỷ gì. Đôi lúc ma còn sợ người và người làm cho ma sợ. Con ma gọi tôi vừa rồi, tôi nghĩ chắc chắn đó là anh Hai Môi. Nghe đâu anh Hai cũng đã mất từ lâu vì bệnh "đau ma". Vì vậy tôi trở ngón viết chuyện Ma gánh hát nầy nhiều phân đoạn có vẻ đùa cợt anh Hai. Lần nầy, anh ấy hiện về chắc vì còn nhớ tôi...</p>

    Tải Sách là website thư viên sách chia sẻ tài liệu sách với nhiều định dạng pdf/epub/mobi/prc/azw3 được tổng hợp mới nhất. Bạn có thể đọc online hoặc download về các thiết bị di động, máy tính, máy đọc sách để trải nghiệm.

    Liên Hệ