<p>Sói & Gia Vị - Tập 16</p>
<p>Sói và gia vị đã đi tới hồi kết đầy xúc động trong tập 16 này. Câu chuyện giả tưởng phiêu lưu độc đáo từng làm mưa làm gió tại Nhật Bản cũng vừa mới kỷ niệm 15 năm ngày phát hành tại Nhật Bản trong tháng này. Với 4,5 triệu bản in bao gồm cả sách giấy và sách điện tử, trải qua 17 tập truyện chính và 6 tập hậu truyện, Sói và gia vị là một trong những series light novel đời đầu đặt nền móng và đạt được những thành tích ấn tượng.</p>
<p>Tiếp diễn mạch truyện đồng vàng thái dương tại thị trấn Lesko. Trong cơn men say chiến thắng của tự do và hy vọng nhờ vào đồng tiền mới được phát hành bởi thương hội Debau, Lawrence đã quyết định dốc hết hầu bao để mở một cửa hàng mình vẫn hằng mơ ước tại nơi đây.</p>
<p>Tuy nhiên, đúng vào thời điểm đó, một nhân vật đáng ngờ mang theo chiếc túi hành lý của Col đã xuất hiện trước mặt Holo và Lawrence, cũng là thời khắc mà mộng tưởng về một ngày mai tươi sáng ở Lesko bị vụn vỡ. Lợi nhuận càng cao, người ta càng muốn chiếm đoạt thêm nhiều hơn nữa. Cũng bởi vì hoạt động phát hành đồng tiền mới của Debau phát sinh quá nhiều lợi nhuận, biến cố khủng khiếp xuất phát từ sự chia rẽ trong nội bộ thương hội debau càng lớn hơn nữa. Không những thế, an nguy của những vùng đất phương Bắc, nơi quê nhà của Holo toạ lạc, cũng vì thế mà bị cuốn vào.</p>
<p>Để giải quyết tình thế, Holo buộc phải đuổi theo nhóm Col và Elsa về phương nam để truy viện cuốn sách cấm họ đang lưu giữ. Cùng lúc đó, nhóm Lawrence và đội quân đánh thuê Myuri lại rơi vào cảnh chạy trốn ngay trong đêm trước sự truy lùng gắt gao từ thương hội Debau, phải gian nan tìm đường vượt qua núi tuyết hiểm trở.</p>
<p>Hai người bạn đồng hành thân thiết giờ đây mỗi người mỗi ngả, cách trở đôi nơi. Liệu số phận của họ sẽ giao nhau một lần nữa…?</p>
<p>Đón đọc tập cuối cùng của series giả tưởng đặc sắc “Sói và gia vị”!</p>
<p>Mục lục:</p>
<p>Chương VI</p>
<p>Chương VII</p>
<p>Chương VIII</p>
<p>Chương IX</p>
<p>Chương X</p>
<p>Chương XI</p>
<p>Chương XII</p>
<p>Lời tác giả</p>
<p>Lời dịch giả</p>
<p>Thông tin tác giả:</p>
<p>Hasekura Isuna</p>
<p>Sinh ngày 27/12/1987, là tác giả của tác phẩm đoạt giải bạc trong Giải thưởng tiểu thuyết Dengeki lần thứ 12. Trời đang dần lạnh hơn, thế nên mỗi lần ăn uống thứ gì là anh lại phải chú ý đến định luật bảo toàn khối lượng. Dù sao thì anh cũng đã đến lứa tuổi đó rồi mà. Tuy vậy, trong lúc viết mấy dòng giới thiệu này, anh vẫn đang vừa làm việc vừa ăn bánh nếp tam giác Nama Yatsuhashi.</p>
<p>Minh hoạ bìa: Ayakura Jyuu</p>
<p>Sinh năm 1981 tại Kyoto, mang nhóm máu AB. Hiện nay anh sống tại Kanto, làm việc tự do để kiếm tiền vừa đủ sống. Đến tập này là bộ truyện đã đi tới hồi kết rồi. Xin được chân thành cảm ơn sự ủng hộ của mọi người từ trước tới giờ.</p>
<p>Trích đoạn sách:</p>
<p>“Nếu đưa cho Hilde cuốn sách cấm, trong tương lai xa hơn nữa, nói không chừng sẽ càng có nhiều vùng đất phải chịu cảnh bị hủy hoại hoang tàn, chẳng phải sao?”</p>
<p>Lawrence thậm chí có cảm giác tròng mắt mình đã trợn ngược lên gấp đôi kích cỡ bình thường. Nguyên nhân chính là bởi vì anh quá kinh ngạc. Anh hoàn toàn chẳng thể hiểu nổi tại sao Holo lại nảy sinh cách lý giải hời hợt, thiếu chính xác như vậy. Cô lo sợ vì một viễn cảnh chưa có bằng chứng gì cụ thể ư?</p>
<p>“Khả năng này… đúng là cũng có thể xảy ra. Tuy nhiên, kỹ thuật mới thông thường đều đủ sức làm hồi sinh những khu mỏ đã từng bị đóng cửa. Nếu điều đó xảy ra, khả năng những vùng đất mới bị cắt xẻ khai thác cũng sẽ được giảm xuống đáng kể. Lý do là vì so với vùng rừng núi cây cối um tùm rậm rạp, những khu vực đã từng được khai khác đã trở thành khu mỏ trước đó sẽ càng phù hợp với hoạt động khai khoáng hơn. Bên cạnh đó, cũng tương tự như những gì Hilde đã nói, trong số các khu mỏ cũ ấy tồn tại khá nhiều trường hợp mà chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết mọi chuyện. Trong những chuyến du hành của mình, tôi cũng đã từng nghe thấy không ít những chuyện tương tự. Trên thực tế, thậm chí còn tồn tại cả những người chuyên kiếm ăn bằng cách đánh cược vào những mỏ quặng cạn kiệt để hồi sinh theo kiểu này. Thế nên…”</p>
<p>Lawrence chợt ngừng lời. Dẫu vậy, Holo vẫn tiếp tục im lặng, chẳng đáp lại câu nào.</p>
<p>“Thế nên, tôi nghĩ rằng điều mà chúng ta cần thực hiện bây giờ chính là xóa bỏ cái cớ mà những kẻ đề xướng chính sách cứng rắn trong nội bộ thương hội Debau sử dụng để ủng hộ hoạt động tấn công vùng đất phía Bắc. Nói một cách chính xác hơn, tôi nghĩ rằng chúng ta nên hỗ trợ cho những thương nhân mang trong lòng giấc mơ xây dựng thị trấn này thành một vương quốc bình đẳng, giúp đỡ họ một lần nữa giành thế thượng phong trên vũ đài quyền lực. Đương nhiên, tôi cũng hiểu rằng cô vẫn có những nỗi bận tâm nhất định. Chắc hẳn trong cuốn sách cấm có chứa đựng những kỹ thuật thực sự đáng gờm. Nếu chúng ta đưa nó cho thương hội Debau, cũng có thể sẽ châm ngòi cho lòng tham muốn mở rộng quy mô khai thác càng sâu và rộng hơn nữa dựa vào những kỹ thuật này. Tuy nhiên…”</p>
<p>Lawrence chợt nhận ra chẳng rõ từ lúc nào mình đã bắt đầu thuyết phục Holo rồi. Một phần nguyên nhân có thể vì anh đã quyết định mua cửa hàng tại thị trấn này và còn trả cả tiền đặt cọc.</p>
<p>Thế nhưng lý do quan trọng nhất chính là, được tận mắt chứng kiến những kỳ tích mà thương hội Debau đang cố gắng hoàn thành và đã thực hiện thành công khiến anh cảm động và kích động.</p>
<p>Nếu thương nhân nắm quyền cai trị tối cao, chắc chắn họ sẽ loại bỏ vô số những điều phi lý và ngớ ngẩn nhiều như cát sông đang tồn tại trên thế giới này. Nói cho cùng, chỉ cần thị trấn phát triển phồn thịnh, người dân hạnh phúc vui vẻ, vậy thì hoạt động kinh doanh của thương nhân cũng sẽ theo đó mà nở rộ. Hiếm khi nào họ đưa ra những quyết định ngốc nghếch chỉ vì danh dự hay tham vọng giống như vua chúa và quý tộc. Chỉ có những người dân không hiểu mấy về bản chất của thương nhân mới cho rằng những thương nhân tầm cỡ đều là mấy kẻ độc đoán, tàn bạo và chỉ biết tận hưởng lạc thú xa hoa bậc nhất.</p>
<p>Trên thực tế, nếu một thương nhân làm như vậy thì người đó sẽ nhanh chóng bị thay thế bởi một thương nhân khác làm việc hiệu quả hơn. Điều quan trọng nhất là, dù cho ngân khố có trống trơn sạch sẽ đi chăng nữa, vua chúa và quý tộc vẫn có thể ra vẻ hống hách, diễu võ dương oai, thế nhưng chẳng có một thương nhân nào trong túi không có một xu mà vẫn còn dám đe nẹt, sai bảo người khác.</p>
<p>Anh cảm thấy đây chính là bằng chứng quá rõ ràng cho thấy ai là người bị buộc phải làm việc nghiêm túc và chăm chỉ, và vì thế mà nên được giao cho quyền cai quản thế giới.</p>
<p>Hơn thế nữa, từ kinh nghiệm làm thương nhân lưu động của mình, anh nhận ra rằng những vùng đất có hoạt động kinh doanh mạnh mẽ sôi động luôn luôn là nơi tràn đầy sức sống và hạnh phúc. Chính vì vậy, Lawrence muốn ủng hộ và hỗ trợ cho Debau.</p>
<p>Anh thừa nhận, nếu đưa cho họ cuốn sách cấm, có khả năng họ sẽ tiến hành mở rộng hoạt động khai phá đất đai vì mục đích xây thêm nhiều khu mỏ hơn nữa.</p>
<p>Tuy nhiên, nếu vì lo ngại một tương lai xa vời như vậy mà bóp chết mọi mầm mống của hy vọng trong hiện tại thì đúng là lối suy nghĩ ngốc nghếch và hời hợt. Thêm vào đó, Lawrence cũng có một thắc mắc khác muốn hỏi Holo.</p>
<p>“Tại sao đến bây giờ rồi cô lại nói thế? Chẳng phải cô đã từng nói rằng mình không quan tâm đến chuyện thương hội Debau sẽ làm gì ở vùng đất phía Bắc hay sao? Cũng chính vì vậy mà cô mới cổ vũ tôi mở cửa hàng ở thị trấn này còn gì?”</p>
<p>Lần này, thân thể của Holo thậm chí còn chẳng động đậy nhúc nhích một xíu nào.</p>
<p>“Đã nói đến như vậy rồi mà cô lại còn không muốn đưa cuốn sách cấm cho…”</p>
<p>“Không phải vậy đâu.” Holo liền nói. “Không phải như vậy. Chuyện mà tôi nghĩ… hoàn toàn không phải điều đó.”</p>
<p>Holo nắm lấy cánh tay của Lawrence, siết chặt đến nỗi làm anh đau, rồi không ngừng lặp đi lặp lại “không phải vậy, không phải như vậy”.</p>
<p>Trông cô giống như một đứa trẻ đang cáu giận, mè nheo vì có chuyện không thuận lợi theo ý mình. Chưa biết chừng sự thật cũng đúng là như vậy.</p>
<p>Holo cứ lặp lại như thế chẳng biết bao nhiêu lần, rồi tiếng nói của cô dần dần hóa thành tiếng khóc. Sau đó, ngay cả lực nắm lấy cánh tay của anh cũng yếu đi, cuối cùng Holo buông tay anh ra, hai tay cô buông thõng xuống bên người, như thể chẳng còn chút sức lực nào. Đôi vai cô run lên bần bật, chẳng khác một đứa trẻ bật khóc nức nở khi bị bỏ lại bên ngoài giữa một ngày mưa gió bão bùng, bơ vơ chẳng biết phải nương tựa vào đâu.</p>
<p>“Cái gì không phải như vậy? Thôi được rồi, tôi thừa nhận rằng theo một mức độ nào đó thì nỗi băn khoăn của chúng ta cũng có ít nhiều khác biệt. Thế nhưng, nói cho cùng, cuốn sách cấm cũng chẳng phải một cuốn sách bùa chú hay ma thuật. Mặc dù đúng là những kiến thức trong đó có thể thúc đẩy mạnh hơn quá trình khai thác khoảng sản, nhưng… Dù điều đó có là sự thật đi chăng nữa, tôi cũng không nghĩ nó có thể đột nhiên san phẳng hoàn toàn tất cả vùng đất phía Bắc một cách đột ngột được.”</p>
<p>“Nhưng mà… nhưng mà tôi không biết liệu trong tương lai xa xôi thì nó có để lại hậu quả gì nghiêm trọng hay không.”</p>
<p>Từ bên dưới chiếc mũ áo choàng, Holo nhìn lên Lawrence và nói. Trong bóng đêm tăm tối, khuôn mặt của cô trông như một thương nhân tuyệt vọng chẳng biết nên làm thế nào khi mà đoàn xe chở hàng của mình bị bầy sói tấn công.</p>
<p>“… Nếu là chuyện của mấy chục năm sau, đương nhiên trường hợp đó cũng có thể xảy ra. Nhưng bây giờ mà suy ngẫm đến tương lai xa xôi như vậy cũng chẳng có tác dụng gì mà, đúng không?”</p>
<p>Nghe thấy câu ấy của anh, Holo liền hít vào một hơi thật mạnh. Nhìn cô như đang muốn gầm lên phẫn nộ, lại giống sửng sốt đến nín thở trước một điều gì đó quá sức đáng sợ. Có lẽ là cả hai. Anh chợt nhận ra sự thật ấy, bởi vì nước mắt của Holo đã bắt đầu thi nhau rơi xuống.</p>
<p>“Làm sao mà lại… chẳng có tác dụng gì cơ chứ…”</p>
<p>“… Hơ?”</p>
<p>Ngay cả trong bóng tối, Lawrence cũng có thể trông thấy khuôn mặt đẫm lệ của Holo. Anh mất hết bình tĩnh, bối rối hốt hoảng, đầu óc cũng ngừng hoạt động. Sau đó, anh vất vả lắm mới có thể hiểu ra được ý nghĩa của lời cô nói, thế nhưng… Thế nhưng kể cả như vậy đi chăng nữa, anh cũng không nghĩ mình đủ sức làm gì để thay đổi điều đó.</p>
<p>Bởi vì, đó là ý trời sớm đã an bài, là đạo lý vĩnh hằng bất biến của thế gian này, là hiện thực tàn khốc mãi mãi chắn ngang giữa anh và Holo.</p>
<p>“Làm sao lại không có tác dụng gì cơ chứ… Tôi sẽ phải sống một mình trong khoảng thời gian rất dài. Anh chắc chắn chẳng thể nào ở bên tôi vĩnh viễn được. Rõ ràng là như vậy… thế mà tôi phải tự mình đưa ra quyết định, rồi phải đơn độc chứng kiến quyết định ấy khiến rừng già bị đốn sạch trơ trụi, khiến núi non bị cắt xẻ đào khoét hay sao? Tôi căm ghét điều đó. Tôi cực kỳ căm ghét điều đó. Anh chẳng mấy chốc sẽ không còn trên thế gian này nữa. Thế nhưng, tôi sẽ còn sống mãi. Vậy mà anh… vậy mà anh lại bảo tôi hãy quyết định đi sao? Anh muốn để tôi phải chịu trách nhiệm, muốn để cho tất cả đều trở thành lỗi của tôi hay sao? Bản thân anh sẽ nhanh chóng từ giã cõi đời, thế nên sau khi anh ra đi, tôi ra sao cũng mặc kệ, anh chẳng thèm quan tâm nữa ư? Anh đúng là… anh đúng là…”</p>
<p>Holo siết tay lại thành nắm đấm rồi đấm thẳng vào cánh tay của anh.</p>
<p>Từ trước đến giờ trong chuyến du hành của họ, anh đã từng phải nếm nắm đấm của Holo những khi cô nghiêm túc rồi. Thế nhưng vào lúc này cô hoàn toàn chẳng sử dụng chút sức lực nào cả, nếu muốn kháng cự, anh hoàn toàn có thể làm theo ý mình.</p>
<p>Chỉ là, cú đánh của Holo vào lúc này lại còn khiến anh đau đớn thống khổ hơn bất cứ lần nào trước kia. Khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng, cô vừa khóc nức nở vừa vung tay đấm vào người anh. Dáng vẻ của cô như đang cho thấy bản thân mình bất lực đến mức nào trước vận mệnh khó lòng đổi thay. Giống như thể… cô sớm đã tiên liệu được khoảnh khắc mà dù cho mình có đánh vào lồng ngực của Lawrence thế nào đi chăng nữa, anh sẽ tuyệt đối không mở mắt ra lấy một lần.</p>
<p>“Bởi vì bây giờ vẫn còn có anh ở bên nên tôi mới có thể chống chịu được… Nhưng mà tôi… tôi…”</p>
<p>Cô sụt sịt mũi, khuôn mặt vẫn lấm lem ướt sũng nước mắt. Cứ như thế, Holo ngẩng đầu lên nhìn anh, lên tiếng thốt ra câu này trong lúc cố gắng dồn hết sức lực để níu lấy anh.</p>
<p>“Tôi nào có mạnh mẽ kiên cường đến nhường ấy.”</p>
<p>Nắm đấm yếu ớt vô lực, đánh vào cánh tay Lawrence, sau đó lại bấu chặt lấy tay áo của anh, tựa như đã dùng hết toàn bộ chút sức lực cuối cùng. Holo vừa khóc vừa nắm chặt lấy tay áo anh, giống như khẩn khoản nài nỉ anh chớ ra đi trước, chớ bỏ lại cô một mình đơn độc.</p>
<p>Lúc họ cùng nhau vẽ ra cửa hàng trong tưởng tượng của Lawrence, Holo đã từng khăng khăng hỏi cho bằng được xem liệu ở đó có chỗ cho mình hay không.</p>
<p>Giờ anh mới nhận ra, lời ấy nào phải nói đùa. Holo thực sự mong muốn có được một mái ấm của riêng mình, cũng chính vì vậy mà cô mới quyết tâm nhắm mắt làm ngơ trước những điều mình không thích. Tất cả chỉ vì muốn có được một chốn thuộc về chính bản thân.</p>
<p>Mặc dù vậy, nếu như chấp nhận đưa cuốn sách cấm cho Hilde, cô chắc chắn sẽ phải tự mình chịu toàn bộ trách nhiệm về hoạt động khai thác mỏ quặng có thể kéo dài đến hàng trăm năm về sau. Không cần biết điều đó có thật sự xảy ra hay không, nhưng Holo nhất định sẽ suy nghĩ như vậy. Hơn nữa, vào thời điểm đó, Lawrence đã chẳng còn ở bên cạnh cô, không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi. Bất kể anh cố gắng đến thế nào, may ra anh cũng chỉ sống thêm được năm mươi năm nữa là cùng.</p>
<p>Giả sử mọi chuyện không như ý muốn, anh có thể vô tình đổ bệnh và thậm chí chỉ sống được đến tuần sau, chuyện đó cũng chẳng hiếm.</p>
<p>Cuộc đời của con người quá đỗi phù du và mong manh. Giống như những nhà thơ vẫn luôn nói ấy, nếu đến việc đánh mất thứ gì đó còn khiến ta sợ hãi, ta lại càng không nên đem lòng yêu thương người khác. Chắc hẳn ngay từ đầu, Holo đã chuẩn bị sẵn tinh thần khi đưa ra quyết định ở bên anh.</p>
<p>Chắc hẳn cô cũng đã từng trải qua không ít lần sinh ly tử biệt. Thế nhưng, chỉ có anh mới khiến cho cô hoảng loạn rối bời tới mức này. Thành thật mà nói, điều ấy thậm chí còn khiến cho Lawrence cảm thấy kiêu hãnh và tự hào vì sinh ra là một người đàn ông.</p>
<p>Ánh mắt của anh lướt xuống tay Holo, và rồi thật chậm rãi, thật chậm rãi, anh lại một lần nữa nhìn cô. Holo đã vì anh mà vứt bỏ cả lòng kiêu hãnh và thể diện của một thần sói tự xưng danh Hiền giả, cất tiếng nấc nghẹn ngào nhìn anh trân trối. Lawrence cầm lấy bàn tay cô. Holo lại một lần nữa bật khóc nức nở, lệ tựa mưa sa. Vị Hiền giả Sói ấy ngay từ đầu sớm đã hiểu tất cả những gì Lawrence định nói.</p>
<p>“Nếu vậy, cô không cần phải đưa ra quyết định cũng được.”</p>
<p>Ôm siết lấy thân thể nhỏ nhắn của Holo trong vòng tay, Lawrence nói.</p>
<p>“Ngay từ ban đầu, cô đã biết rõ rằng chúng ta nên đưa cuốn sách cấm cho Hilde rồi đúng không?”</p>
<p>Những gì Lawrence có thể nghĩ đến, Holo hầu hết đều mường tượng ra được. Đặc biệt là khi tương quan lợi ích và điều kiện tiền đề rõ ràng cụ thể như thế thì cô còn tỏ tường hơn cả anh nữa.</p>
<p>Thế nhưng, vào những lúc như vậy, anh vẫn có thể thắng được Holo bằng cách nào đó, ấy là bởi vì đặc trưng vốn có của thương nhân: quyết không từ bỏ. Ngoài ra, chắc hẳn Holo cũng đã dự liệu được Lawrence cuối cùng sẽ thốt lên điều gì. Đó cũng là thứ mà Holo kỳ vọng.</p>
<p>Lý do khiến cho cô bật khóc thút thít, là bởi vì cô cảm thấy mình quá thảm hại, quá đáng thương, khi chỉ có thể chờ đợi từ anh những lời mà mình muốn được nghe thấy. Dù vậy, nếu người bạn đồng hành quan trọng nhất trên thế giới này của anh đang chờ đợi những lời ấy, anh sẽ sẵn sàng nói cho cô nghe một cách đầy tự hào.</p>
<p>“Là tôi. Chính tôi sẽ đưa cuốn sách cấm cho Hilde vì những tính toán được mất thiệt hơn của bản thân. Cô đã phản đối ý tưởng đó. Cô đã đưa ra vô số những lý do khác nhau để phản đối. Vì vậy, mọi trách nhiệm sẽ đều do tôi gánh chịu. Mặc dù tôi vẫn chưa biết làm thế nào mới có thể chịu trách nhiệm được, thế nhưng tôi sẽ gánh. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả. Cô hãy nghe thử mà xem, tôi có đang nói dối hay không?”</p>
<p>Holo chỉ lắc đầu, yếu ớt mong manh.</p>
<p>“Xin lỗi anh,” cô lặp đi lặp lại chẳng biết bao nhiêu lần.</p>
<p>“Nếu vậy kết luận của chúng ta sẽ là thế này. Tôi sẽ đưa cuốn sách cấm cho Hilde. Cô hãy ngẩng mặt lên nhìn tôi đi nào.”</p>
<p>Lawrence nắm lấy bờ vai thanh tú mảnh mai của Holo, đẩy cô ra một chút để hai người có thể nhìn thẳng vào mặt nhau, động tác hơi thô lỗ. Holo vẫn còn đang thổn thức, nước mắt như mưa.</p>
<p>Thật khó mà tin nổi, đây chính là Hiền giả Sói mạnh mẽ. Thế nhưng, cũng đúng thôi. Danh Hiền giả Sói là cái tên do những người dân ở Yoitsu tôn kính mà dành tặng cho một hình tượng chẳng hề tồn tại, chứ không phải con người thật sự của Holo.</p>
<p>“Chúng ta đã nỗ lực không ngừng để đi đến được tận đây. Cả lần này cũng thế, chúng ta nhất định sẽ vượt qua bằng cách nào đó.”</p>
<p> </p>