ngày tháng nào đã ra đi

ngày tháng nào đã ra đi

Bởi lẽ muôn sự ở đời - Gặp gỡ, chia ly và những khoảng cách

Tựa đề: Bởi lẽ muôn sự ở đời

Tác giả: (Chưa xác định được tác giả từ nội dung cung cấp)

Thể loại: Thơ, Suy tư, Triết lý cuộc sống

Nội dung:

"Bởi lẽ muôn sự ở đời" là tập thơ ngắn mang đậm màu sắc triết lý về cuộc sống, tình yêu, sự mất mát và những khoảng cách. Tác giả khéo léo sử dụng hình ảnh thơ mộng, ngôn ngữ giàu cảm xúc để dẫn dắt người đọc vào một hành trình chiêm nghiệm sâu sắc về những điều giản dị mà ý nghĩa trong cuộc sống.

Hành trình tìm kiếm ý nghĩa

Tác phẩm mở ra bằng những câu thơ đầy chất thơ và suy tưởng:

> Gặp nhau có chút tình cờ

> Xa nhau có chút hững hờ xa nhau

> Thênh thang hạt nắng nhiệm màu

> Ta ngồi đếm giọt mưa sau cửa thiền

Những câu thơ như lời khẳng định về sự ngắn ngủi, vô thường của cuộc sống. Gặp gỡ là một sự tình cờ, chia ly cũng là một điều không thể tránh khỏi. Tất cả đều nằm trong dòng chảy bất tận của thời gian, như hạt nắng, giọt mưa, như những nốt nhạc du dương, trầm bổng, tạo nên bản hòa ca của cuộc sống.

Khoảng cách và sự thấu hiểu

Tác phẩm đặc biệt chú trọng khai thác chủ đề về khoảng cách. Tác giả đặt ra câu hỏi: "Khoảng cách giữa đôi bàn tay này với đôi bàn tay kia là bao xa?", để rồi khẳng định:

> Không hẳn ở gần, không hẳn ở xa mà vừa đưa đôi tay ra đủ nắm chặt, không sợ lạc mất nhau là khoảng cách ấm áp, bình an nhất.

Khoảng cách không phải là thước đo tình cảm, mà là sự thấu hiểu, là sự đồng điệu về tâm hồn. Là sự tin tưởng và bình yên khi nắm chặt bàn tay nhau giữa dòng đời đầy biến động.

Thơ ca, nỗi niềm và sự tĩnh tại

Thơ của tác giả đầy chất tự sự, tràn ngập những nỗi niềm tâm tư, những trăn trở về tình yêu, sự mất mát, và nỗi cô đơn. Tác phẩm như một lời tâm tình, một tiếng thở dài thấu hiểu:

> Em là hạt sương, em đi đâu để mùa hoa bỏ lại, để lòng hoa rớt xuống một lòng hoa, để hoa ơi và lá ơi, tình ơi và thương ơi mang một nỗi đau vô bờ.

"Bởi lẽ muôn sự ở đời" cũng là một lời khích lệ, giúp người đọc tìm đến sự tĩnh tại trong tâm hồn:

> Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại…

> Mỗi chúng ta ai cũng đi tìm kiếm hạnh phúc, để rồi đánh mất nụ cười vốn có ban đầu của mình. Hạnh phúc không thể nào có được nếu ta chẳng có nụ cười. Thế thì người đang cất nụ cười an yên của mình ở chốn nào? Để lòng hoa nở triệu cánh hoa.

Review sách

"Bởi lẽ muôn sự ở đời" là một tác phẩm thơ đầy cảm xúc và triết lý. Tác giả sử dụng ngôn ngữ thanh tao, hình ảnh thơ mộng và bố cục chặt chẽ để tạo nên một lòng chữ sâu sắc, giúp người đọc chiêm nghiệm về cuộc sống, tình yêu và những khoảng cách trong cuộc sống. Tác phẩm phù hợp với những độc giả yêu thích thơ ca trữ tình, muốn tìm đến sự tĩnh tại trong tâm hồn, hay đơn giản là muốn tìm đến những giây phút thanh thản và chiêm nghiệm về bản thân.

gìn giữ cho nhau

gìn giữ cho nhau

<p>“Khôn ngoan ở đời ai cũng có thừa, nhưng những người quá khôn ngoan thì không thể sống với nhau cả đời được. Vì họ luôn nghĩ cho cá nhân họ mà không bao giờ nghĩ cho người khác. Họ thích mang về cho trái tim mình thật nhiều yêu thương từ kẻ khác, mà chưa bao giờ biết hiến tặng sự yêu thương của mình đến người kia. Khi mình chưa biết nhìn cuộc đời bằng con mắt từ bi, bằng tấm lòng rộng mở, bằng một cử chỉ đôi bàn tay yêu thì không bao giờ mình cảm nhận được thế nào là sự yêu thương. Phải chăng có cái gì đó mất mát đi mình mới hiểu sao là yêu thương, là gìn giữ, là cho đi, là của nhau? Hãy nhìn lại những người mình từng thương yêu buổi ban đầu, đến nay đã không còn cùng mình nắm tay nhau đi nốt đoạn đường còn lại. Thế thì nguyên nhân từ đâu ra? Phải chăng từ không biết trân quý, không biết gìn giữ mà ra.</p>

<p>Nếu em có đủ chánh niệm, có đủ tỉnh thức nhận định cuộc đời, em sẽ thấy mỗi người đến với mình đôi lúc chỉ là dạy cho mình một bài học về cuộc sống yêu thương rồi lặng lẽ ra đi. Bài học đó là bước đầu tiên để mình trưởng thành, để mình biết thế nào là được mất hơn thua, giận hờn yêu ghét, nhớ nhung ghen tức, chờ đợi lo âu.</p>

<p>Giữa muôn ngàn cảm xúc của cuộc sống, giữa muôn ngàn lý do gây thương tổn, lại cũng nhiều khi chỉ cần một lời nói cử chỉ chân thật là đủ để dựng lại niềm tin đã mất ban đầu. Căn bản của niềm tin là yêu sự thật và tôn trọng sự thật. Sự thật đủ dựng lại niềm tin, đủ gìn giữ, tin tưởng mối quan hệ của nhau.”</p>

<p>Quyển sách Giữ gìn cho nhau là những tâm sự, những lời chia sẻ rất chân thành của tác giả Hồng Bối. Không chỉ là những câu chuyện về đời, tác giả còn gửi gắm vào đấy các triết lý Đạo Phật sâu sắc. Với giọng văn nhẹ nhàng mà không kém phần thu hút, Hồng Bối giúp chúng ta hiểu rằng cuộc đời này cần nhiều tình thương hơn là tình yêu. Nhưng thương như thế nào mới thực sự là thương. Mời các bạn đón đọc Gìn giữ cho nhau.</p>

<p>Hy vọng quyển sách này sẽ giúp các bạn gìn giữ yêu thương cho các mối quan hệ của mình.</p>

<p>TRÍCH DẪN TỪ SÁCH:</p>

<p>Mười năm còn nhớ hay đã quên</p>

<p>Bên tách cà phê sáng nay, nhìn đôi bàn tay gầy guộc của em sau bao năm gặp lại, anh nghe văng vẳng từng giọt thời gian rơi qua làn ký ức của ngày dài nỗi nhớ “Em ra phố rộng dịu hiền. Bỏ quên chiếc lá bên hiên cửa thiền”.</p>

<p>Tháng 12 lại sắp đi qua. Và Tết âm lịch đang đến rất gần. Thế mà anh đã ở cái thành phố này mười năm rồi đó em. Mười năm ăn mười cái Tết. Mười năm gặp nhiều người lạ và xa nhiều người quen. Mười năm đủ thấy mình không còn trẻ nữa. Mình trẻ hơn so với người lớn tuổi và mình già hơn so với người nhỏ tuổi. Nghĩa là mình đã không còn trẻ.</p>

<p>Nói như người bạn: “Ngày xưa, người mang tuổi 20 của mình, xuôi dòng nơi phố thị; ta mang tuổi 20 của mình, ngược dòng, về khép cửa, chép những câu kinh xưa. Tháng năm khép cửa từ dạo đó. Mỗi người về gom hết những tháng năm tuổi trẻ của mình để vẽ ra cho mình một cuộc hành trình đi qua cuộc đời này. Kẻ ngược dòng người xuôi dòng. Ngược dòng hay xuôi dòng cũng đều có khó khăn của nó. Cuộc hành trình duy nhất người ta không thể nhìn thấy kết thúc chính là cuộc sống. Kẻ ngược, người xuôi”.</p>

<p>Một năm đi qua đủ để hiểu cuộc đời. Một thập niên đi qua mình đã “được” và “mất” gì với cuộc đời? Nếu một đời người đi qua, cái cuối cùng mình còn lại là gì? Có phải chăng là tình người, dù tình người đó chỉ để gió cuốn đi?</p>

<p>Một người hỏi đức Dalai Lama Tenzin Gyatso: “Nếu bây giờ chúng ta đừng bàn đến những vấn đề cao siêu như niết bàn, giải thoát hay giác ngộ, thì với đời sống này ngay hiện tại ngài muốn mình đạt được điều gì?” Đức Dalai Lama trả lời: “Tôi muốn được hạnh phúc. Và nếu tôi có thể giúp một ai đó có một chút hạnh phúc là tôi thấy cuộc đời mình có ý nghĩa. Mỗi khi tôi giúp được người khác là tôi thấy mình hạnh phúc. Đối với tôi thì điều quan trọng nhất trong cuộc đời này là tình người với sự quan tâm và chăm sóc cho nhau”.</p>

<p>Tình người được làm bằng sự có mặt và sự chân thành. Chúng ta không thể có được tình người nếu như không có sự chân thành. Khi lớn lên, khi đã kinh qua nhiều chuyện sóng gió của tuổi trẻ, ta mới thấy cuộc đời như một giấc mộng, thời gian thì cứ trôi đi vô tình. Duyên đến duyên đi đều đã được định sẵn, an bài. Có lúc là gặp nhau trong khoảnh khắc, có khi là chia tay trong ngậm ngùi. Dẫu sao cũng là để trùng phùng dịp khác đẹp hơn. Người có nhiều kỷ niệm đẹp là người có nhiều tình thương. Người có nhiều tình thương là người sống tử tế. Càng sống lâu thì phải càng tử tế với nhau. Sau này sẽ thấy tử tế nó nuôi dưỡng tâm hồn mình nhiều lắm. Bởi vì hoài niệm đẹp nhất của cuộc đời là khi mình thích “cái gì” mà không thuộc về mình nhưng mình luôn đối xử tử tế với cái đó thì tâm hồn mình là một tâm hồn rộng rãi bao dung.</p>

<p>Cho nên, bắt đầu từ hôm nay em phải sống cho bản thân mình. Làm những việc cần làm, buông những gánh nặng cần buông, quên đi những muộn phiền của quá khứ, tập cho mình có một lối sống lành mạnh để chữa lành những vết thương ngày nào. Và nhất là không đặt nặng quá vấn đề tình cảm. Có cũng được mà không thì cũng chẳng sao. Mình vui được với chính mình thì mình rộng lượng được với mọi người. Phải tập thả cho “nó” bay đi. Nếu nó trở về thì nó vốn là của mình. Còn nó bay đi mà không trở về thì căn bản nó không phải là của mình. Cái không thuộc về mình thì mình có cố nắm giữ, níu kéo cũng chẳng làm được gì, có khi lại còn tạo thêm nhiều rắc rối cho bản thân. Đôi lúc phải tự nhủ với lòng mình: Lớn rồi phải học cách bình thản. Lớn rồi phải biết quý trọng sức khỏe bản thân. Lớn rồi phải biết cám ơn cuộc đời đã cho mình thêm thời gian được sống. Lớn rồi phải tập viết ra những dòng suy nghĩ của mình lắm lúc còn hơi ngập ngừng. Lớn rồi phải biết giúp đỡ mọi người những lúc gặp khó khăn. Lớn rồi phải biết cám ơn vì mọi chuyện xung quanh mình luôn được yên bình an ổn.</p>

<p>Mười năm đi qua và mười năm trở lại. Em giờ đã có một đời sống khác. Còn anh vẫn như ngày nào, vẫn lặng lẽ an vui theo gót chân Phật. Mượn tạm câu thơ của Dalai Lama Tsangyang Gyatso để thấy rằng, học cách bình thản trước dòng đời là học cách nuôi lớn tâm hồn:</p>

<p>Gặp người, hay không gặp người</p>

<p>Ta vẫn ở đây</p>

<p>Không vui, không buồn</p>

<p>Người nhớ, hay không nhớ</p>

<p>Ta vẫn ở đây</p>

<p>Không thêm, không bớt</p>

<p>Người theo, hay không theo ta</p>

<p>Tay ta vẫn nơi người</p>

<p>Không mừng, không lụy. …</p>

<p>Tĩnh lặng, vì mười năm trước và mười năm sau đã đổi thay rất nhiều. Một người cần từ bi, và một người cần tình thương. Phải đủ vững chãi vì có lúc có những trái tim thương tổn cần một nơi để trở về nương tựa tâm hồn chính mình. Hãy nghĩ rằng cửa Phật luôn rộng mở, ai đến ai đi chỉ là tùy duyên.</p>

tha thứ cho nhau (tái bản 2024)

tha thứ cho nhau (tái bản 2024)

<p>Tha Thứ Cho Nhau</p>

<p>Cuộc đời là một làn gió. Tình người là một làn mây. Gió thì muốn bay khắp muôn phương, mà mây thì lúc tụ, lúc tan làm sao ta có thể nắm được. Gió và mây không thuộc riêng ai, thế thì “đừng buồn vì một người không nhớ đến ta”. Cái kỷ niệm thường làm nên những hồi ức. Hồi ức tạo nên những nỗi nhớ, và chúng ta khổ đau là do cất giữ quá nhiều kỷ niệm. Tôi sống thảnh thơi là vì biết buông những kỷ niệm không đáng nhớ. Sóng biển sẽ dạt vào bờ những gì không thuộc về nó. Chúng ta cũng tập buông đi những gì không thuộc về mình. Cho dù lòng còn tiếc nuối, vương vấn cũng phải đủ mạnh để vượt qua. Qua đến bờ bên kia nhìn lại, những gì mình quý hôm trước, hôm sau đã trở thành quá khứ. Mà quá khứ cũng chỉ là duyên đến duyên đi. Duyên đến thì sống chân tình, duyên đi thì buông nhẹ. Còn lại cứ thuận theo tự nhiên. Cuộc đời cái gì cũng chỉ là đến và đi, không có gì là mãi mãi.</p>

<p>Có những chuyện vốn dĩ mình không nên biết, khi biết rồi lại càng thêm đau. Sự thật luôn đi đôi với hận thù. Ở góc độ nào đó của cuộc đời, mình vẫn mong chúng ta đến với nhau bằng sự chân thành và ra đi cũng trong chân thành. Bởi vì những người chúng ta gặp giữa cuộc đời không phải là tình cờ thoáng qua. Mình vẫn nghĩ mỗi người đi qua cuộc đời đều có một lý do nhất định. Cuộc sống, mình đã không trao người khác niềm vui thì thôi, vẫn không muốn một ai đó vì mình mà buồn. Chỉ mong là vậy.</p>

<p>Nếu cuộc đời có ngõ một ngõ cụt định mệnh ở cuối con đường, thì xin đành hai chữ “tha thứ” đặt ở đó! Cuộc đời này dù đúng, dù sai, “tha thứ cho nhau” là điều đẹp nhất mà mình học được giữa cuộc đời.</p>

<p>Bằng những dòng viết bay bổng, đầy thi vị nhưng cũng đậm chất thiền, tựa sách “Tha thứ cho nhau” của tác giả Hồng Bối sẽ phần nào đó chữa lành những nỗi muộn phiền trong bạn. Cảm nhận từng con chữ để tưới tẩm hạt giống "an" cho mình, cho người.</p>

<p>Trích dẫn sách:</p>

<p>Cuộc đời có những nỗi niềm riêng luôn phải giấu kín trong lòng. Nỗi niềm đó có khi đi với mình đến trọn đời mà không bao giờ được nói ra. Nếu có nói ra đi chăng nữa đôi lúc vẫn còn là dang dở. Ai có thể hiểu thấu lòng người những nỗi niềm không tên?</p>

<p>Trong những ngày nằm bệnh, cuộc đời đã dạy tôi về lòng kham nhẫn và biết ơn. Sống giữa cuộc đời này lòng còn đắng cay, còn hận thì mình còn đau. Chỉ có biết ơn mình mới thấy lòng mình vị tha thật sự.Mình không muốn mình khổ đau thì cũng đừng mang khổ đau đến cho người khác.</p>

<p>Buồn đau không làm nên điều gì tốt đẹp cho cuộc đời. Ai cũng có những tháng ngày buồn đau. Khi mọi nỗ lực cá nhân đã không giúp ích được gì, tốt nhất hãy cố quên và buông những tháng ngày đã qua. Đời người sống là phải biết thả trôi những muộn phiền. Còn nắm thì còn đau. Khi có điều gì bất ổn, làm bạn dằn vặt âu lo, hãy đặt bàn tay lên trái tim rồi nhủ thầm, “Không sao, tất cả sẽ qua mà!”</p>

<p>Cũng vậy, khi một người không đáng để bạn trân quý, bạn nên tìm cách chấp nhận để buông bỏ. Càng giữ chặt thì mất mát càng nhiều, càng níu kéo thì khổ đau càng lớn. Đừng níu kéo một ai, nếu họ muốn đi, cứ mặc họ đi. Đôi bàn tay là để học buông thả chứ không phải để nắm chặt mãi mãi một thứ gì. Bạn cố nắm thật lâu một thứ gì thì bạn càng mỏi mệt, càng nặng nề thêm. Nghịch lý cuộc đời đã dạy “điều duy nhất chắc chắn chính là chẳng có gì chắc chắn”. Biết vậy, nên bạn phải chấp nhận đổi thay. Đổi thay cũng là buông bỏ và cho qua để sự sống mình mới lại.</p>

<p>Cuộc đời là một làn gió. Tình người là một làn mây. Gió thì muốn bay khắp muôn phương, mà mây thì lúc tụ, lúc tan làm sao ta có thể nắm được. Gió và mây không thuộc riêng ai, thế thì “đừng buồn vì một người không nhớ đến ta”. Cái kỷ niệm thường làm nên những hồi ức. Hồi ức tạo nên những nỗi nhớ, và chúng ta khổ đau là do cất giữ quá nhiều kỷ niệm. Tôi sống thảnh thơi là vì biết buông những kỷ niệm không đáng nhớ. Sóng biển sẽ dạt vào bờ những gì không thuộc về nó. Chúng ta cũng tập buông đi những gì không thuộc về mình. Cho dù lòng còn tiếc nuối, vương vấn cũng phải đủ mạnh để vượt qua. Qua đến bờ bên kia nhìn lại, những gì mình quý hôm trước, hôm sau đã trở thành quá khứ. Mà quá khứ cũng chỉ là duyên đến duyên đi. Duyên đến thì sống chân tình, duyên đi thì buông nhẹ. Còn lại cứ thuận theo tự nhiên. Cuộc đời cái gì cũng chỉ là đến và đi, không có gì là mãi mãi.</p>

<p>Có những chuyện vốn dĩ mình không nên biết, khi biết rồi lại càng thêm đau. Sự thật luôn đi đôi với hận thù. Ở góc độ nào đó của cuộc đời, mình vẫn mong chúng ta đến với nhau bằng sự chân thành và ra đi cũng trong chân thành. Bởi vì những người chúng ta gặp giữa cuộc đời không phải là tình cờ thoáng qua. Mình vẫn nghĩ mỗi người đi qua cuộc đời đều có một lý do nhất định. Cuộc sống, mình đã không trao người khác niềm vui thì thôi, vẫn không muốn một ai đó vì mình mà buồn. Chỉ mong là vậy.</p>

<p>(Trích dẫn “Ngày tháng đã qua”)</p>

<p>Mục lục</p>

<p>Tháng ngày đã qua</p>

<p>Bình an cho mình cho người </p>

<p>Tha thứ cho nhau</p>

<p>Mùa xuân em có mặt</p>

<p>Tình yêu ra đi và tình thương ở lại</p>

<p>Mưa vẫn mưa bay...</p>

<p>Buồn ơi, xin chào</p>

<p>Hạnh phúc là sự có mặt</p>

<p>Nụ cười hiền</p>

<p>Thật mà thanh thản</p>

<p>Thêm một ngày để yêu thương</p>

<p>Thương yêu cuộc đời này</p>

<p>Tách trà và hoài niệm</p>

<p>Dòng sông tao ngộ</p>

<p>Khoảng lặng trong tiếng đàn</p>

<p>Tình thương không đến từ hận thù</p>

<p>Bạn tôi vẫn còn đây</p>

<p>Hoa bươm bướm</p>

<p>Thật và đẹp, đúng và sai </p>

<p>Trà và tình bạn trong thơ</p>

<p>Tình người tháng năm</p>

<p>Từ khi trăng là nguyệt</p>

<p>Bên chén trà mười năm đến đi</p>

<p>Niềm chung niềm riêng</p>

<p>Vui buồn</p>

<p>Thời gian cho anh niềm cô độc</p>

<p>Suy nghĩ thân phận</p>

<p>Đi xa là để trở về</p>

<p>Đã không thương xin đừng ghét</p>

    Tải Sách là website thư viên sách chia sẻ tài liệu sách với nhiều định dạng pdf/epub/mobi/prc/azw3 được tổng hợp mới nhất. Bạn có thể đọc online hoặc download về các thiết bị di động, máy tính, máy đọc sách để trải nghiệm.

    Liên Hệ