Đừng để đến lúc trưởng thành, câu cửa miệng của bạn là "Giá như..."
Mười năm sau, bạn là ai?
"Mười năm sau tớ sẽ làm một cô giáo thật tuyệt vời, luôn yêu thương, che chở học sinh, không trách mắng học sinh bao giờ."
"Mười năm nữa tớ sẽ trở thành một đại luật sư ngầu như mẹ tớ."
Bạn đã từng như vậy chưa? Từng dõng dạc, tự tin tuyên bố với cả thế giới về ước mơ của mình khi chỉ là một đứa trẻ đang ê a học thuộc bảng chữ cái?
Rồi mười năm sau, bạn trở thành người như thế nào? Bạn vẫn đang trên hành trình theo đuổi hoài bão từ thuở tấm bé hay đã lãng quên đi sơ tâm ban đầu, trở thành người tầm thường, nhạt nhòa tới mức chính bạn cũng không thể nhận ra?
Con người cũng như một cái cây
Con người cũng giống một cái cây, nếu bản thân hạt giống không có khát vọng lớn lên, nó mãi mãi chẳng thể trưởng thành được. Nếu tuổi trẻ của bạn là chuỗi ngày không ngừng ủ ê, mất phương hướng, thiếu động lực, nhiều khả năng tương lai của bạn sẽ toàn những câu "Giá như"...
Mong thanh xuân không phụ ước mơ - Hành trình khơi dậy khát vọng
"MONG THANH XUÂN KHÔNG PHỤ ƯỚC MƠ" của nhà sáng lập Tập đoàn Giáo dục Khoa học Kỹ thuật Tân Đông Phương Du Mẫn Hồng không phải cuốn sách giúp bạn tìm ra ước mơ. Cuốn sách không chỉ bạn cách duy trì khát vọng, nó sẽ đưa bạn trở về những ngày thơ bé với niềm tin, niềm hy vọng vào tương lai. Ở nơi đó, bạn được thỏa sức vẫy vùng trong thế giới của đam mê, của nỗ lực, của những khát vọng chưa từng bị vùi lấp.
Review nội dung sách:
Cuốn sách là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng đầy sâu sắc về giá trị của tuổi trẻ, của những ước mơ và hoài bão. Du Mẫn Hồng đưa bạn khám phá lại chính mình, tìm về ngọn lửa đam mê đã từng bùng cháy trong lòng, giúp bạn hiểu rõ hơn ý nghĩa của sự nỗ lực và kiên trì trong cuộc sống.
Với lời văn trôi chảy như gió, những câu chuyện thật cảm động và những bài học thực tế, "MONG THANH XUÂN KHÔNG PHỤ ƯỚC MƠ" sẽ là nguồn cảm hứng mạnh mẽ cho bạn bước tiến về phía tương lai tươi sáng hơn.
Lời kết
Nếu cuốn sách này đưa bạn về thanh xuân, thêm một lần đôi mươi, bạn sẽ không phụ ước mơ của mình chứ?