<p>Lông Gà Và Lá Chuối</p>
<p>Tối hẳn thì về đến bản. Tiếng lợn gà, ngựa rùng chân... hợp âm đòi ăn âm âm, nôn nao. Hạ đang định ngồi xuống một mỏm đá trước ngôi nhà to dài thì cô gái bảo: vào đây, ở nhà em luôn thôi. Không phải đem giấy trình trưởng bản. Ô! Không phải đâu, cán bộ nào cũng lên ở nhà em mà.</p>
<p>Cái váy đang ở sát mặt Hạ như có ma lực. Hạ đứng lên đi theo cô gái. Hũ nút. Trong nhà tối hơn ở ngoài, tiếng đổ nước, tiếng cô bé véo von. Bếp lửa chợt bùng lên. Cô bé đang ôm mẹ, nói tiếng Mông, Hạ chỉ biết líu lo, hình như nũng nịu. 'Con chào mẹ, con tên là Hạ, lên bản dạy học'. Bà mẹ cười thay lời đáp. CÔ bé giằng lấy hai ống bương vù đi.</p>
<p>'Giọng điệu trẻ trung, lời truyện đẹp như thơ, lập lờ như sấm ký nhưng lại chuyên chở vấn đề nhức buốt; nhức buốt chẳng kém gì cái đẹp bị làm nhục khiến viên gia nô phủ Chúa phải xả thân bảo vệ trước nanh vuốt sói của dâm tặc cai binh Thanh.</p>
<p>(Nhà văn Văn Chinh)</p>
<p></p>