<p>Yêu Thử</p>
<p> “Yêu Thử” là tuyển tập truyện ngắn Gari viết bằng tất cả tấm chân tình của mình để dành tặng cho những ai đã từng đổ vỡ trong chữ "tình", từng hy sinh tất cả chỉ vì một tiếng "yêu" để rồi sau cùng chỉ biết bẽ bàng giữ trong lòng vô vàn nỗi cay đắng và tủi phận. Xuyên suốt các tác phẩm là một âm hưởng buồn, không phải cái buồn man mác của sự thất tình tạm thời mà là cả một nỗi buồn đắng đót đến tịch liêu. Đó là nỗi cay đắng, chán chường của một cô gái "lỡ" mang tiếng làm người thứ ba trong một cuộc tình đầy ngang trái. Đó là niềm cô độc của một chàng trai "lỡ" để trái tim mình loạn nhịp trước một cô gái khác không phải người yêu mình, nhưng vẫn biện minh rằng tất cả chỉ là một cuộc tình ảo nhằm giải quyết nhu cầu về thể xác. Đó là sự bẽ bàng đến trơ lì và vô cảm của một cô nhạc sĩ khi nhận ra mình rốt cuộc cũng chỉ là quân cờ tình dục trong mối quan hệ giữa hai người đàn ông… Có thể nói, Gari muốn cho ta thấy được ranh giới giữa yêu và hận mong manh như chỉ mảnh, lỡ bước chân vào rồi sẽ chẳng thể dễ dàng thoát được ra. Những chàng trai, cô gái trong các câu chuyện của Gari đều rất thanh xuân, đều có cá tính riêng và không dễ dàng gục ngã trước thất bại, thế nhưng chuyện ở đời đâu chỉ đơn giản đến thế, cũng giống như trong tình yêu, người ta cứ nói "Cầm lên được, đặt xuống được. Yêu được, bỏ được", thế nhưng mấy ai thực hiện được?</p>
<p>Những mất mát, những trải đời đã khiến các nhân vật của Gari mang trong mình sự hiềm nghi về một tình yêu chân thật, để rồi vùi mình vào những cuộc tình biết trước hồi kết nhưng lại sẵn sàng làm ngơ. Để mặc bản thân ngụp lặn trong những mối tình hờ hoặc sa chân vào cuộc sống của một người xa lạ nào đó mà không biết tới ngày mai. Anh xuất hiện một cách tình cờ, chẳng biết có mục đích gì và cũng chẳng hiểu mối quan hệ này sẽ dẫn đến đâu. (Trích truyện ngắn “Loving can hurt, sometimes…”) Sau tất cả, tôi và em giao kèo, giữa chúng tôi chỉ đơn thuần là “friends with benefit”, không hy vọng, không nhớ mong, không được nói lời yêu… (Trích truyện ngắn “Cuộc hẹn thứ tư”). Cũng dễ hiểu thôi, bởi ai trong mình cũng mang một bản năng nguyên thủy, đó là trốn tránh hiện thực vì sợ hãi, thà sai lầm còn hơn là tin tưởng để rồi nhận về nhiều hơn sự mất mát.</p>
<p>Với giọng văn mượt mà, bút pháp tả thực, Gari đã đặt một dấu ấn mới hết sức đặc biệt trong sự nghiệp sáng tác của cô bằng việc đào sâu vào mặt trái của tình yêu và tình dục. Tác phẩm thực sự gây shock khi mô tả trần trụi cách yêu của những người trẻ tuổi trong cuộc sống hiện đại. Những nhân vật trong các câu chuyện đa phần xem yêu đương như một sự cưỡng ép trong tình thế hiện tại, khi mà họ có quá nhiều vấn đề cần phải lo, những gánh nặng của tuổi trẻ như cơm áo gạo tiền, danh vọng, giàu sang, và cả những đam mê khác nữa. Trong quá khứ, họ là người đã có nhiều tổn thương trong tình yêu. Vì thế, khi tình yêu thật sự đến, họ lại chạy trốn, họ chống lại, và như những kẻ ngốc nghếch từ chối điều đó vì sợ hãi, vì nghĩ rằng tình yêu có thể huỷ hoại những gì họ đang có trong hiện tại... Từ đó, đặt ra câu hỏi cho độc giả, sau một vài lần đổ vỡ, liệu tình yêu có thật sự đáng sợ như họ nghĩ? Vì tình yêu, vốn dĩ sinh ra để làm người ta hạnh phúc?</p>
<p> MỖI LẦN THẤT TÌNH LÀ MỘT LẦN “YÊU THỬ”</p>
<p>“Khi người ta không cho mình vào vị trí cao nhất là bạn gái, bạn trai, tức đã là thất tình rồi đấy!”- cây viết trẻ Gari đã định nghĩa về thất tình như vậy đấy. Vậy còn bạn, thất tình là gì?</p>
<p> Là khi yêu một người không nên yêu?</p>
<p> Là khi bỏ lỡ một người từng dành cho ta tất cả yêu thương?</p>
<p> Là khi ta đành để người nào đó mất hút giữa biển người mà dùng cách gì cũng chẳng thể níu lấy, dù yêu lắm, dù thương cũng nhiều lắm?</p>
<p> Là khi nhận ra bản thân chỉ là người thứ ba trong một mối quan hệ lừa dối?</p>
<p> Hay là khi đã đi đến cuối của một đoạn đường chung, ta nhận ra mỗi người phải tự bước trên một con đường riêng?</p>
<p> …</p>
<p> Đã bước vào tình yêu, ai có thể chắc chắn rằng mình sẽ luôn hạnh phúc. nhưng sau tất cả, tình yêu thực sự vẫn luôn là sự tồn tại cố hữu, hãy coi như mỗi lần thất bại là một một lần “Yêu thử”, giống như một bài toán cần lời giải, chúng ta cố gắng thử hết lần này đến lần khác để cuối cùng nhận ra rằng mình cần yêu bằng một cảm xúc mãnh liệt là chân thật với chính mình.</p>
<p> Đây cũng là những gì mà Gari muốn gửi gắm đến bạn đọc trong cuốn sách mới của cô mang tên “Yêu thử”.</p>
<p> Cuốn sách là tuyển tập tản văn và truyện ngắn được Gari viết bằng tất cả tấm chân tình của mình để dành tặng cho những ai đã từng đổ vỡ trong chữ "tình", từng hy sinh tất cả chỉ vì một tiếng "yêu" để rồi sau cùng chỉ biết bẽ bàng giữ trong lòng vô vàn nỗi cay đắng và tủi phận. Những chàng trai, cô gái trong các câu chuyện của Gari đều rất thanh xuân, đều có cá tính riêng và không dễ dàng gục ngã trước thất bại, thế nhưng chuyện ở đời đâu chỉ đơn giản đến thế, cũng giống như trong tình yêu, người ta cứ nói "Cầm lên được, đặt xuống được. Yêu được, bỏ được", thế nhưng mấy ai thực hiện được?</p>
<p> Về Gari:</p>
<p> - 22 tuổi. Xuất bản 6 quyển sách. Gần đây nhất, ra mắt cuối tháng 8/2017 vừa qua, cuốn sách Cứ cười thôi mặc kệ đời (Alphabooks) vừa tái bản 4 lần, tiêu thụ hết 20.000 bản tính đến thời điểm 2/2018.</p>
<p> - Từng đảm nhận vị trí Trưởng phòng dự án năm 21 tuổi ở một thương hiệu sách có tiếng dù chưa có bằng Đại Học.</p>
<p> - Kinh nghiệm lăn lộn thực tập, làm việc tại các công ty, tập đoàn quảng cáo/truyền thông, doanh nghiệp lớn trong nước và ngoài nước từ năm 17 tuổi.</p>
<p> - Bị tai nạn giao thông suýt mất mạng năm 19 tuổi.</p>
<p> - Từ bỏ công việc nghìn đô tại một thương hiệu sách có tiếng để sáng lập và xây dựng một thương hiệu văn phòng phẩm tự thiết kế cho mình.</p>
<p> - Có một đời tư tình cảm kín tiếng, đầy cảm xúc và nhiều vấp ngã.</p>
<p> - Nhạy cảm, theo chủ nghĩa hoàn mỹ - Ẩn sau cái vẻ lười biếng, nụ cười thường trực.</p>
<p> - Một tác giả viết sách, MC radio của Viettel, KOL cho nhiều thương hiệu quảng cáo (The Coffee House, Ten Ren, Hiruscar, Viettel...) một nhà sáng lập và là một người trò chuyện truyền cảm hứng.</p>
<p>Một số trích đoạn hay trong sách "Yêu thử"</p>
<p>"Bố à!
Tự dưng, một ngày, có một người xuất hiện trước mặt con. Người ấy bảo với con rằng, người ấy có thể đi mãi với con chỉ cần con muốn.Người ấy bảo có chuyện gì buồn, con hãy cứ tâm sự với người ấy. Có gì hay ho, con cứ thế chia sẻ với người.
Người ấy có rất nhiều điểm giống con. Con thường nhìn thấy bản thân mình trong người ấy. Người ấy chịu vết thương lòng từ mối tình đầu, tự lập từ hai bàn tay trắng, luôn khắc khoải về tương lai. Cũng giống như con, chưa bao giờ hiểu tình yêu là gì, đơn thân độc mã nơi thành phố hoa lệ, rồi cũng có được một chức vụ nào đó, tại một công ty nào đó như một bảo chứng thành công trong cuộc sống trước mặt bố.
Mối duyên cuộc đời gắn kết con và người ấy trong một lúc, khiến con hiểu được rằng sự phản bội nào trong qúa khứ rồi cũng sẽ được thay thế bởi một tấm lòng chân thật đến sau.
Vậy mà, con đã làm tất cả những gì có thể để làm tổn thương người ấy.
Con bảo rằng, con chỉ muốn yêu thử người ấy thôi. Tất cả chỉ là thử nghiệm để biết cả hai mạnh mẽ đến đâu thôi…
Bố biết đấy, con không thể từ bỏ những gì mình đang có để đổi lấy một thứ không chắc chắn.
Tình cảm con người mà, đến và đi lẹ làng như một cơn gió. Vì tương lai của hai người lạ, vốn dĩ không thể liên can đến nhau, vốn dĩ không thể hợp nhất cùng nhau...
Đáng ra… nếu con đến trong đời người đó sớm hơn, và người đó đến bên con sớm hơn, biết đâu quyết định của con sẽ khác…”
Chiều Chủ nhật cuối tuần, sau khi gặp khách hàng ở công ty xong, tôi lại nhắn tin cho bạn gái theo thói quen. Cô ấy đang bệnh và đương nhiên chẳng có hứng thú để trả lời tin nhắn của tôi. Những tin nhắn kiểu “Em ăn gì chưa?”, “Em uống thuốc chưa?”, “Em đủ sức để đến trường không đấy?” quả thật rất nhạt nhẽo nhưng tôi chẳng biết làm gì hơn. Chết tiệt, yêu xa là thế đấy. Yêu xa là phải biết hy sinh bao nhiêu thứ, bỏ luôn cả những nhu cầu của một thằng đàn ông nếu như tôi là một thằng chung thuỷ.</p>
<p>Thực tình, tôi chỉ muốn ngủ với em. Trông em hấp dẫn thế kia mà. Em cũng chẳng phải người khó khăn gì. Chỉ cần tôi mật ngọt với em thêm chút nữa, rồi mọi thứ sẽ đâu vào đó thôi. Tôi có được em, em có được tôi trong phút chốc. Thoả mãn cả hai.
Dẫu vậy, tôi không thật sự tin em hoàn toàn. Làm gì có người con gái nào lại sẵn sàng “dâng hiến” vô điều kiện? Làm gì có ai tốt với người khác mà không mong nhận lại được gì?
Tình yêu, thứ vô hình ấy mà có tồn tại thì cũng phải được chứng minh qua hành động. Tôi đã làm được gì cho em mà em lại “cho” tôi hết như vậy? Trừ phi em là một cô gái ngốc nghếch, nhưng tôi biết, em không ngốc chút nào…
Chẳng lẽ, em chân thành với tôi thật sao, dẫu em biết mình chẳng có danh phận gì khi ở bên tôi?</p>
<p>Có được nhau chưa chắc đã là tình yêu, mà chưa có nhau cũng chưa chắc là không có tình cảm. Tình mặn nồng bao nhiêu, đến khi tan vỡ cũng sẽ để lại cho nhau sự oán hận mãnh liệt bấy nhiêu. </p>
<p>Em cứ tưởng mình là nhân vật chính của một câu chuyện tình buồn
Nhưng hoá ra lại chẳng phải là mình em đau nhất
Vẫn có những người khác đau vì anh, giống em
Nhưng em chẳng so đo nhiều nữa
Đơn giản vì, em biết tình yêu đáng quý đã trao là thật
Nhưng với anh, có lẽ điều đó chẳng đáng giá bao nhiêu
Bởi anh đã quen được người ta yêu thương chẳng cần điều kiện…
Bởi nụ cười anh vẫn cứ xuất hiện trên môi như chẳng nề hà gì…</p>
<p>Đứng trước anh, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Tôi chỉ mới tròn hai mươi ba, mới lập nghiệp và cũng không có gì đáng để tự hào như anh. Tôi vẫn mãi lông bông với những gì gọi là đam mê, gật đầu với những cơ hội nhỏ, và luôn mỉm cười khi nhận những lời từ chối. Tôi để người ta chà đạp và thiếu tôn trọng với đam mê là nhạc sĩ với tôi chỉ vì tôi biết, đôi khi chịu đựng một chút, bình tĩnh một chút sẽ giúp tôi có thể đi xa hơn.
Nhưng niềm tin là vậy, còn thực tế lại là chuyện khác.
“Lang thang từng bước chân vội tìm kiếm người…
Xa xăm như ngỡ trăm năm…
Chớp mắt phai dấu âm thầm…
Còn đây một khoảng trống của những chờ mong…”</p>
<p>Anh ta đang tính kết thúc mọi thứ trong im lặng với tôi sao? Thế mà anh ta đã từng hứa rất nhiều, còn nói rằng anh ta luôn tôn trọng tôi. Hay im lặng là cách duy nhất để anh ta thể hiện sự tôn trọng với tôi?
À, hoá ra tôn trọng là “ăn miếng trả miếng”, thấy người không quan tâm mình thì mình cũng chẳng cần đầu tư thêm làm gì vì chỉ tổ phí thời gian? Hoá ra, anh ta chỉ nghĩ được đến thế thôi sao?
Chưa bao giờ anh ta nhắn tin hỏi thăm hôm nay tôi ra sao, tôi buồn chuyện gì, có điều gì đó khiến tôi đang lo lắng? Anh ta chỉ nhắn khi anh ta cần tôi, khi muốn có chuyện đó với tôi, khi thực sự không còn chuyện gì phải suy nghĩ.</p>
<p>Nhìn dòng người qua lại trên đường từ khung cửa sổ của quán cà phê, anh lại buông một nụ cười. Tiền bạc, danh vọng và quyền lực, anh là biểu tượng hạnh phúc mà nhiều người đang theo đuổi. Nhưng đã bao lâu rồi, anh không có cảm giác mình giống như một con người? Khi cảm xúc của anh, những niềm vui, nỗi buồn, sợ hãi hay thất vọng,… anh đã đánh rơi nó trong kí ức của những sự phản bội và đau khổ từ rất lâu…
“Tôi đã từng xem người đó chỉ như một món đồ chơi…
Chỉ vì không thực sự tin vào thứ mang tên là tình yêu.
Nhưng phải đến sau này, tôi mới nhận ra, “đồ chơi” là thứ chỉ dành cho con nít….”
Nhiều khi, tôi nhận thấy mối quan hệ giữa anh với tôi thật kỳ quặc. Chúng tôi không nhắn tin cho nhau quá nhiều, cũng không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau. Nhưng bằng một cách nào đó, cả anh và tôi đều tin rằng, với tính cách và sự nghiệp vững chãi của cả hai, chúng tôi sẽ hạnh phúc khi chọn ở bên nhau.
Cũng phải thôi, khi càng trưởng thành, người ta càng nhận thấy tình yêu chẳng phải là lý tưởng sống duy nhất của đời mình. Có rất nhiều áp lực ở bên vẫn luôn thầm nhắc nhở vào tai ta mỗi ngày. Nào là cơm áo gạo tiền, nào là gia đình hối thúc, nào là suy nghĩ bạn bè và các mối quan hệ làm ăn mới đáng để ta đầu tư và kiếm chác được nhiều hơn… Xét về bên ngoài, cả anh và tôi đều có đủ. Còn bên trong, còn tình yêu? Ta có thể làm gì ngoài việc để nó làm đau ta nếu ta thua cuộc?</p>