<p>Nơi khát vọng nảy mầm tập hợp các bài viết ngắn thuật lại những quan sát và suy tưởng của tác giả - sư cô Thích Nữ Nhuận Bình trong khoảng thời gian tình nguyện tại bệnh viện dã chiến số 12 TP. Thủ Đức giữa đại dịch Covid-19. Bên cạnh đó, tác giả đan xen cả các bài thờ, bài báo phỏng vấn và những bài viết xoay quanh chủ đề sinh – tử khi phải đưa tiễn những người thân yêu về bên Phật.</p>
<p>Tác giả: </p>
<p>Thích Nữ Nhuận Bình hiện là nghiên cứu sinh Tiến sĩ Phật học, Học viện Phật giáo Việt Nam tại thành phố Hồ Chí Minh.</p>
<p>Các sách đã xuất bản như: Giữa đôi dòng (NXB Phương Đông, 2017), Mở lối yêu thương (NXB Văn hóa – Văn nghệ, 2018), Gieo mầm hạnh phúc (NXB Văn hóa – Văn nghệ, 2019), Một kiếp nhân sinh (Thái Hà Books, 2021),…</p>
<p>Mục lục:</p>
<p>Giã từ công tác hậu phương, tôi dấn thân vào tiền tuyến hiến tặng yêu thương</p>
<p>Ngoài kia bất an lắm</p>
<p>Gặp gỡ là một món quà</p>
<p>Đời người ngắn nhưng bất an lại quá nhiều</p>
<p>Vào tuyến đầu chưa được bao lâu thì hay tin Phật tử Huệ Liên vừa qua đời</p>
<p>Hãy ở yên nếu bạn muốn thật sự bình yên</p>
<p>Dấn thân ở tuyến đầu là bằng lòng phó thác sinh mạng của mình cho nhân dân</p>
<p>Lời tâm tình từ tuyến đầu chống dịch</p>
<p>Sứ giả của tình thương</p>
<p>Em bé ơi!</p>
<p>“Đón Vu lan nơi tâm dịch: ‘Lấy bình oxy làm hoa hồng dâng tặng…’”</p>
<p>Người ra đi từ tầng 19</p>
<p>Thương thật nhiều, tuyến đầu ơi!</p>
<p>Ngày mưa ở tuyến đầu nhớ bạn</p>
<p>Phận người mong manh trước cửa tử</p>
<p>Ba mươi ngày trong bệnh viện dã chiến: Những người ở lại</p>
<p>Đừng quên yêu thương chính mình</p>
<p>Bà ơi, nhanh khỏe rồi về với cháu</p>
<p>… Và rồi chú cũng ra đi</p>
<p>Tình thương như cơn mưa về</p>
<p>Sài Gòn, Quảng Ninh, Sơn La, chúng ta sẽ luôn nhớ về nhau bằng những gì tươi đẹp nhất</p>
<p>Gặp được nhau cũng chẳng dễ dàng gì</p>
<p>Kính tri ân</p>
<p>Những tháng ngày không quên</p>
<p>Địa ngục trần gian</p>
<p>Chưa đủ duyên giúp chú cạo râu lần cuối</p>
<p>Đón tuổi mới từ phòng cấp cứu</p>
<p>Gia đình là chốn bình yên để quay về</p>
<p>Dìu nhau bước qua đại dịch</p>
<p>Trao tặng bình oxy là mang đến sự sống cho người</p>
<p>Thương lắm, những trái tim quả cảm</p>
<p>Đêm đó mưa rồi</p>
<p>Xa xa vẳng tiếng chuông chùa</p>
<p>Bởi mọi cuộc chiến đều có rủi ro</p>
<p>2/9 đặc biệt và đáng nhớ nhất trong đời</p>
<p>Tấm lòng của người hậu phương</p>
<p>Mỹ đức lớn nhất của đời người là sự tử tế</p>
<p>Phép mầu xuất hiện, chú đã hồi sinh</p>
<p>Sau phút giây này, có khi mãi mãi cũng là thiên thu</p>
<p>Những ngày không quên</p>
<p>Mưa cứ rơi, sinh mạng rất chơi vơi. Thành phố buồn, mình cũng buồn muốn khóc</p>
<p>Chú đã đi rồi</p>
<p>Nắng vẫn rất vàng, nhưng nỗi buồn ngày một dày thêm</p>
<p>Mạnh mẽ động viên nhau để trụ vững ở tuyến đầu</p>
<p>Tình thương mang đến niềm hạnh phúc</p>
<p>Giúp người để lòng mình hoan hỷ</p>
<p>Chú đi bình an nhé! Ở nơi cõi xa xăm kia có lẽ sẽ dễ chịu hơn nơi này</p>
<p>Từ tâm dịch, tôi đọc được bài thơ dễ thương của Phật tử Mi Hồng đăng trên Facebook</p>
<p>Lòng hiếu thảo của con chính là sự mong chờ của ba mẹ</p>
<p>Cố lên nhé, rồi những điều tốt đẹp sẽ đến với chúng ta thôi</p>
<p>Tâm an, thân sẽ khỏe. Tâm bất an, mạng sống trồi trụt vô chừng</p>
<p>Hỗ trợ các bệnh viện thiếu nhân lực</p>
<p>Thương lắm tuyến đầu ơi!</p>
<p>Giáo pháp của Đức Phật trị liệu những nỗi khổ niềm đau</p>
<p>Người ở lại</p>
<p>Ở tuyến đầu, nhiều tâm sự trái ngang, những nỗi buồn không tên tuổi</p>
<p>Để việc phát tâm tình nguyện ở tuyến đầu không là… hư danh</p>
<p>“Người tu sĩ áo nâu hóa thân thành chiến binh áo trắng”</p>
<p>Kết nối những vòng tay</p>
<p>Mong tình yêu thương của Đức Phật sẽ sưởi ấm chúng con và chúng sanh</p>
<p>Chấp nhận xa nhau để được gần nhau trong thời gian sớm nhất</p>
<p>Khi chư vị Tăng ni không khỏe giữa đại dịch</p>
<p>Bài thơ gửi hậu phương</p>
<p>Mong Sài Gòn sớm vượt qua đại dịch</p>
<p>Tạm biệt những người hùng của sáu mươi ngày qua</p>
<p>“Phía sau cánh cửa cách ly”</p>
<p>Mừng vì Đức Phật đã thương con, cho con thêm thời gian để phụng sự ở tuyến đầu</p>
<p>Nhật ký ban đêm ở tuyến đầu</p>
<p>Gửi đến nhiếp ảnh gia tình nguyện xông pha nơi tuyến đầu chống dịch</p>
<p>Viết từ phòng cấp cứu tại tuyến đầu</p>
<p>Hạnh phúc hiện hình từ những hy sinh</p>
<p>Ở nơi này…</p>
<p>Niềm vui của các bệnh nhân Covid-19 ngày xuất viện</p>
<p>Nhận được báo Giác ngộ có hình tác giả trên trang bìa</p>
<p>Luôn vững tin Sài Gòn sẽ chiến thắng đại dịch</p>
<p>Gia đình là bến đỗ bình yên nhất</p>
<p>Ở tuyến đầu</p>
<p>“Những con chữ lan tỏa yêu thương”</p>
<p>Miền ký ức</p>
<p>Lời nhắn gửi của một tình nguyện viên gửi đến Nhuận Bình trước khi chị từ</p>
<p>bệnh viện về với gia đình</p>
<p>“Sư cô Nhuận Bình và tập sách viết bên giường bệnh”</p>
<p>Đời đẹp vì mình biết cho đi và thấu hiểu</p>
<p>Bài bình luận của tài khoản Facebook Phạm Huyên</p>
<p>Chuyến thiện nguyện tại các tỉnh miền Trung</p>
<p>“Tết nồng ấm với Phiên chợ 0 đồng cho người nghèo và công nhân ở lại”</p>
<p>Những tâm tình khi thành phố dần bình thường mới</p>
<p>Đêm thiền trà, thắp nến tri ân cha mẹ mùa Vu lan năm 2022</p>
<p>Đời người chẳng dài lâu, chỉ mong tình đệ huynh mãi ấm</p>
<p>Chị chỉ biết nguyện cầu và đợi chờ phép màu xuất hiện</p>
<p>Nhiều năm rồi hội ngộ, lại gặp nhau trong cảnh tử biệt sanh ly này</p>
<p>Quá khứ đã qua rồi, vĩnh viễn không quay về đây nữa</p>
<p>Đến cuối cùng, ai rồi cũng phải tuân theo định luật vô thường, ra đi theo nghiệp lực mình tác tạo</p>
<p>Tròn bốn mươi chín ngày của em…</p>
<p>Thời gian trôi qua, tất cả chúng ta đã già…</p>
<p>Hãy tự tại, an nhiên giữa lằn ranh sinh tử thầy nhé!</p>
<p>Mong thầy luôn vững chãi, thảnh thơi, thong dong dạo bước bên cõi trời phương ngoại</p>
<p>Trân trọng mọi khoảnh khắc hội ngộ trong đời</p>
<p>Một ngày qua đi, chúng ta sẽ già thêm một ngày</p>
<p>Tuổi mới</p>
<p>Hành trình về đất Phật</p>
<p>Trích đoạn nội dung sách: </p>
<p>… Và rồi chú cũng ra đi</p>
<p>Chú đã nằm lại rất lâu ở phòng cấp cứu. Mỗi ngày,chú đều ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, cố gắng ăn uống, tập thở để nhanh khỏe. Mặc dù đội ngũ y bác sĩ đã cố gắng hết sức, đã thay đổi rất nhiều phác đồ điều trị, sử dụng những loại thuốc tốt nhất nhưng bệnh tình của chú vẫn không thuyên giảm. Vì thế, chú được chuyển lên tuyến trên. Nhưng chỉ hơn một tuần sau, chú vẫn không thắng nỗi lưỡi hái tử thần.</p>
<p>Ngày hay tin chú mất, lòng tôi buồn hẫng hụt. Làm sao mà không buồn khi một người mà mỗi ngày mình chăm sóc, hỏi han nay đã lặng lẻ rời đi, bỏ lại tất cả để hòa vào thinh không bất tận?</p>
<p>Có lẽ chú đã cố gắng hết sức rồi và cũng đã quá mệt mỏi rồi nên chú chấp nhận buông tay, không tiếp tục cuộc chiến đấu trên hành trình này nữa.</p>
<p>Cũng là chú đã tự cho mình cơ hội để bắt đầu một đời sống mới, một hành trình mới, sáng tươi hơn, bình an hơn nơi chiến trường ảm đảm và khốc liệt này.</p>
<p>Mong chú ra đi thanh thản, tìm thấy thế giới mới như ý, đẹp xinh của cuộc đời mình. Không còn đớn đau, không còn những bất an, trăn trở, âu lo. Cuộc đời có đẹp xấu, sướng khổ, buồn vui nhưng chính chúng ta có thể chọn cho mình lối đi nào phù hợp và thuận tiện nhất. Chấp niệm càng nhiều, sát thương càng lắm.</p>
<p>Gia đình là bến đỗ bình yên nhất</p>
<p>Mỗi ngày, xe cấp cứu dừng lại trước bệnh viện ngày một nhiều. Cuộc sống của người dân ngày càng khó khăn hơn so với trước. Thương Sài Gòn! Thương người dân lam lũ, cần lao. Mới sáng sớm tinh mơ, tiếng hú còi của xe cấp cứu đã vang lên liên tục, lòng người rất đỗi lo âu. Tôi mong sao phép màu đến với dân mình trong những thời khắc gian nan như thế.</p>
<p>Dịch bệnh mỗi ngày diễn biến phức tạp, nhưng cái tình của người dân thành phố thì thấm đẫm muôn nơi. Tự nhiên chúng tôi lại thấy được an ủi dù mọi thứ vẫn căng thẳng vô cùng.</p>
<p>Trong thâm tâm mọi người ở đây, ai cũng mong dịch Covid-19 nhanh kết thúc để về với gia đình, ăn bữa cơm nhà đầm ấm. Gia đình là bến đỗ bình yên nhất, ngoài kia hoa lệ bao nhiêu cũng có ít nhiều giông gió. Ai đang được hưởng niềm hạnh phúc dưới mái ấm gia đình, nhớ trân trọng nhé! Đánh mất rồi, khó kiếm lại lắm thay!</p>
<p>Ngày 26 tháng 7</p>
<p>Con quỳ xuống lòng thành hướng Phật</p>
<p>Xin thùy từ cứu độ chúng sanh</p>
<p>Covid gây đau thương, Covid tung hoành</p>
<p>Chúng sanh khổ, trần gian tang tóc</p>
<p>Biết hiểm nguy, con bước đi chẳng ngại</p>
<p>Bởi Tổ quốc cần, con đến!</p>
<p>Chúng sanh gọi, con đi!</p>
<p>Chẳng kịp nghĩ suy phía trước nhiều hiểm nguy</p>
<p>Chỉ cần đẩy lùi dịch bệnh</p>
<p>Mọi sự hy sinh đều đáng quý vô cùng!</p>
<p>Cảm tác từ một ngày buồn ở bệnh viện</p>