<p>Ai Dám Bảo ROM-COM Không Có Ngoài Đời Thực? - Tập 4</p>
<p>Cuộc bầu cử hội trưởng hội học sinh đầy biến động đã hạ màn với cái kết chẳng ai ngờ tới. Làm sao có thể thế này được…?! Kouhei thấy vừa hoang mang vừa hối hận đến cực độ, nhưng vì lý tưởng muốn hoàn thành tâm nguyện của tất cả mọi người… Cậu không còn cách nào khác ngoài liều mạng tìm kiếm đối sách tiếp theo.</p>
<p>Tuy nhiên, “nhân vật nữ chính” đã bất ngờ xuất hiện trước mặt Kouhei: đối mặt với hiện thực này… cậu chỉ còn duy nhất một con đường… đó là chấp nhận!!! Và rồi, Kouhei đã được lắng nghe chân tướng về “hiện thực” đã từng xảy ra trong quá khứ và nhất định sẽ xảy ra trong tương lai từ chính miệng đối phương… Vậy là thông qua câu chuyện quá khứ cũng như hiện tại của người thiếu nữ mang tên Kiyosato Mei, “dự án hiện thực hoá Rom-com” phải đối mặt với bức tường khổng lồ tưởng chừng như chẳng thể vượt qua nổi… “Hiện thực”.</p>
<p>Mục lục:</p>
<p>Chương mở đầu: Nếu rom-com không thể có ngoài đời thực…</p>
<p>Truyện chính – Chương mở đầu: Cái kết trong đời thực (Kiyosato)</p>
<p>Truyện chính – Chương I: Đích đến của hạnh phúc</p>
<p>Màn chuyển tiếp” Boy’s talk (Chuyện con trai)</p>
<p>Truyện chính – Chương II: Kỳ nghỉ hè</p>
<p>Màn chuyển tiếp: lạc nhịp với bình thường</p>
<p>Truyện chính – Chương III: Trước thềm lễ hội văn hoá</p>
<p>Màn chuyển tiếp: Tách biệt với bình thường</p>
<p>Truyện chính – Chương IV: Lễ hội văn hoá chính thức diễn ra</p>
<p>Màn chuyển tiếp: Đoạn tuyệt với bình thường</p>
<p>Truyện chính – chương 5: Hiện thực </p>
<p>Truyện chính – Chương kết: Cái kết bất hạnh của lý tưởng</p>
<p>Truyện chính – Hậu truyện: Tôi không thể chấp nhận một hiện thực lý tưởng như vậy</p>
<p>Chương kết: “Mọi người” đều bảo rom-com không có ngoài đời thực (Nagasaka)</p>
<p>Chuyện hậu trường: Chấp dứt hợp tác (Uenohara)</p>
<p>??? Bước ngoặt: Mỗi sự lựa chọn sẽ dẫn vào một ngã rẽ khác nhau</p>
<p>Thông tin tác giả:</p>
<p>So Hajikano:</p>
<p>Mùa xuân là phải ra ngoài! Nướng thịt bằng lửa trải, pha cà phê bằng nước lấy nước suối, rồi làm việc thôi! Rốt cuộc cũng làm việc!!</p>
<p>Minh hoạ bìa: Kuro Shiina</p>
<p>Tập này tôi đã biết được tầm quan trọng của thảo luận và đứng lên đối diện với Đấng toàn năng. Các bạn hãy từ từ thưởng thức nhé.</p>
<p>Trích đoạn sách:</p>
<p>“Hả?”</p>
<p>Dưới bầu trời đầy mây u ám, trên sân thượng không một bóng người.</p>
<p>Tiếng loa phát thanh vang lên ầm ĩ khắp trường, nhưng đầu óc tôi nhất thời chẳng hiểu nổi nội dung đang được thông báo. Bước chân của tôi bất giác dừng hẳn lại.</p>
<p>“── Xin thông báo lại lần nữa. Số phiếu tín nhiệm là 232 phiếu. Số phiếu bất tín nhiệm là 247 phiếu. Số phiếu không hợp lệ là 475 phiếu. Như vậy, kết quả tranh cử chức vụ hội trưởng hội học sinh của ứng cử viên Shiozaki là: bất tín nhiệm.”</p>
<p>Xôn xao, xôn xao, xôn xao.</p>
<p>Tiếng bàn tán ồn ào nghe như vang lên từ nơi nào đó rất xa, vậy mà giờ đây lại ong ong vọng vào màng nhĩ tôi đinh tai nhức óc.</p>
<p>── Bất tín nhiệm?</p>
<p>Bất tín nhiệm nghĩa là sao? Hả hả hả?</p>
<p>Tại sao kia chứ…?</p>
<p>“Ừm… Mặc dù đây là một trường hợp cực kỳ hiếm hoi, nhưng theo như quy định bầu cử của hội học sinh, phó hội trưởng Kugawa Yumi lớp 11-7 – người đã nhận được kết quả tín nhiệm trong cuộc bỏ phiếu – sẽ được đưa lên vị trí hội trưởng. Như vậy, người đắc cử vị trí hội trưởng là Kugawa Yumi lớp 11-7. Tuy nhiên…”</p>
<p>“Đ-đợi một chút đã!”</p>
<p>Tôi lớn giọng kêu lên như muốn át đi tiếng loa phát thanh.</p>
<p>C-có chuyện gì đã xảy ra thế?! Tại sao cơ chứ? Đó chỉ là một cuộc bỏ phiếu tín nhiệm thôi mà! Từ trước đến giờ đã bao giờ bỏ phiếu bất tín nhiệm đâu cơ chứ? Sao lại thành ra như vậy?! Chẳng lẽ mọi người lại có phản ứng tiêu cực đến mức đó với cam kết tranh cử của anh Shiozaki hay sao?!</p>
<p>Không không, đợi đã, không phải vậy. Vấn đề bất thường hoàn toàn không nằm ở đó!</p>
<p>Vấn đề là ở số phiếu không hợp lệ!</p>
<p>Nếu chỉ có số lượng phiếu bất tín nhiệm chiếm đa số thôi thì tôi vẫn còn hiểu được. Như vậy có nghĩa là mọi người dứt khoát nói KHÔNG với cam kết tranh cử của anh Shiozaki – điều này tôi vẫn có thể chấp nhận.</p>
<p>Tuy nhiên, số phiếu không hợp lệ nhiều một cách áp đảo… chuyện đó nghĩa là sao chứ?</p>
<p>Chẳng lẽ hàng tá người viết sai chính tả hoặc điền nhầm vị trí đến thế hay sao… Không không, không thể nào, chỉ cần ngoặc một vòng tròn “O” vào một trong hai chỗ “tín nhiệm” hay “bất tín nhiệm” trên lá phiếu thôi mà. Có thế thôi thì làm sai thế nào được chứ?</p>
<p>Không loại trừ khả năng có những người đánh dấu “X” vào để đùa nghịch cho vui, nhưng kể cả như vậy thì con số cũng không thể nhiều đến mức này. Nếu vậy chỉ đơn thuần là sai lầm trong lúc thống kê số liệu hay sao? Không đúng, nếu chỉ như vậy thì tiến hành kiểm phiếu lại lần nữa là ổn rồi──</p>
<p>“… Nếu như…”</p>
<p>Nếu như… Nếu như mà…</p>
<p>Số lượng phiếu không hợp lệ này mới đại diện cho ý nguyện thực sự của tất cả học sinh trong trường…</p>
<p>Điều đó cũng có nghĩa là…</p>
<p>“Chẳng lẽ mọi người muốn nói… ‘Thế nào cũng được, không quan trọng, muốn làm gì thì làm’── lẽ nào mọi người lại có ý như vậy hay sao…?”</p>
<p>Bất chợt, dạ dày tôi trở nên nhộn nhạo, lòng nặng trịch như bị đá đè.</p>
<p>Buổi hỏi đáp trực tuyến lúc trước, rồi bài phát biểu của anh Shiozaki, còn cả tấm lòng nhiệt tình và những kế hoạch, những dự định của các anh chị ấy… Mọi người đều đã trông thấy, đều đã lắng nghe…</p>
<p>Dẫu đã chứng kiến tất cả, vậy mà họ vẫn…</p>
<p>“Tại sao cơ chứ… tại sao mọi người lại lãnh đạm thờ ơ đến vậy…”</p>
<p>Tại sao mọi người lại có thể hờ hững, không thèm quan tâm như thế?</p>
<p>Tại sao mọi người lại có thể bàng quan trước lòng nhiệt huyết dâng trào của những con người cừ khôi ấy?</p>
<p>Tại sao cơ chứ… tại sao lại thế này…</p>
<p>Chẳng lẽ mọi chuyện trong cuộc đời thực không thể kết hợp với nhau một cách hài hòa giống như rom-com hay sao…?</p>
<p>“── A a, chết tiệt!!”</p>
<p>Tôi giơ tay lên vỗ “bốp bốp” vào hai má mình.</p>
<p>“Bình tĩnh lại nào…! Dù gì đi chăng nữa, mình cũng phải nghĩ xem tiếp theo nên hành động như thế nào…!”</p>
<p>Đúng vậy. Bây giờ không phải là lúc để tôi thong thả đứng yên tại đây suy ngẫm về cuộc đời.</p>
<p>Đầu tiên cần phải thu thập thông tin tình báo, điều tra cho rõ nguyên nhân. Tiếp theo, cần phải cân nhắc phương án đối phó, nếu như cần thiết thì còn phải tiến hành một “Sự kiện” nào đó nữa.</p>
<p>“Không thể chấp nhận được, không thể nào chấp nhận được… Mình không thể chấp nhận được một hiện thực như vậy──”</p>
<p>“── Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận.”</p>
<p>── Đột nhiên…</p>
<p>Một tiếng nói chợt vang lên từ phía cửa ra vào.</p>
<p>Nơi này bình thường không cho phép học sinh lai vãng, chính vì vậy người duy nhất có thể xuất hiện ở sân thượng bây giờ… chỉ có một mà thôi.</p>
<p>“Ue──”</p>
<p>Không đúng.</p>
<p>Không phải cậu ấy.</p>
<p>Tôi quay đầu lại và nhìn cho kỹ đối phương.</p>
<p>Mái tóc màu đen bóng mượt được cắt theo kiểu bob ép thẳng với những lọn óng ả đều nhau chạm đến ngang vai, chiếc váy được sửa ngắn hơn chút xíu so với quy định, rồi cả bộ đồng phục mặc theo cách tương đối tùy ý và thoải mái…</p>
<p>Hơn thế nữa, bên dưới đuôi mắt phải của đối phương còn là nốt ruồi lệ đặc trưng.</p>
<p>“── Ki… yosato…?”</p>
<p>Đúng vậy, đứng ở đó chính là…</p>
<p>“Nhân vật Nữ chính” trong “Dự án” của tôi.</p>
<p>Nụ cười thường trực trên khuôn mặt cô ấy giờ đây đã không còn bừng nở.</p>
<p>Thay vì thế, vẻ mặt của đối phương trông rất lạnh lùng, không chút cảm xúc, giống như thể đã đông cứng lại.</p>
<p>Cô ấy giơ tay vén tóc ra sau tai phải, và rồi──</p>
<p>Kiyosato lãnh đạm lên tiếng tuyên bố.</p>
<p>“Từ bây giờ đã không còn hy vọng hay tương lai gì cho thứ hiện thực lý tưởng mà cậu đang theo đuổi. Vì vậy, hãy kết thúc tất cả ở đây đi.” </p>
<p>(Còn nữa)</p>