kinh tế học cấm đoán

kinh tế học cấm đoán

Kinh Tế Học Cấm Đoán

Từ xưa đến nay, rượu và ma túy vẫn là những chất gây nghiện bị cấm đoán ở mọi nơi trên thế giới bởi những hệ lụy mà nó gây ra. Không chỉ tàn phá cơ thể con người, những chất cấm này còn là tác nhân gây ra vấn nạn buôn lậu, tham nhũng và những tác động gián tiếp đến thế hệ mai sau. Vậy, đã bao giờ bạn tự hỏi tại sao những hành động cấm đoán mạnh tay của chính phủ các nước trên thế giới vẫn không thể tiêu diệt được hoàn toàn các loại chất cấm này? Đầu thế kỉ XX, Mĩ đã từng ra Luật cấm rượu, có Liên minh bài trừ quán rượu và thậm chí là Đảng cấm rượu, thế nhưng những hành động mạnh mẽ đó lại chỉ tạo ra những tác dụng ngược. Thống kê cho thấy số lượng người phạm tội có liên quan đến rượu ngày càng tăng, tỉ lệ tham nhũng và buôn lậu cũng tăng cao chóng mặt. Chính những điều này đã khiến chính phủ Mĩ phải xem xét lại và hủy bỏ luật cấm kia. Vậy phải chăng chúng ta nên thay vì cấm đoán, hãy mở ra một lối đi khác để giảm bớt những hậu quả mà các quy định cấm đoán gây ra?

Cuốn sách này sẽ nói với bạn rằng về cơ bản rằng những cấm đoán, ngăn cản trong xã hội mà bạn vẫn cho là thật hợp lý về đạo đức, được luật pháp hay các phương tiện gần như luật pháp bảo hộ, hầu hết chúng đều không có tác dụng, nếu không muốn nói là phản tác dụng. Tức là chúng thường tạo thêm những điều tồi tệ hơn cho nhiều thành phần trong xã hội, hoặc làm phát sinh thêm những vấn nạn mới như tội ác khốc liệt hơn, dung dưỡng tham nhũng, đặc quyền và hình thành thêm các băng đảng.

Kinh tế học cấm đoán là một cuốn sách rất đặc biệt mà bạn phải đọc một cách cẩn trọng, đa chiều, cởi mở, và qua đó, hãy nhìn nhận các vấn đề dưới con mắt của một trí tuệ tự do – điều mà những người trong ngành kinh tế luôn tự nhủ phải giữ gìn. Có như vậy, bạn mới có thể tránh khỏi “chấn thương” khi tiếp nhận những thông tin thú vị mà cuốn sách đưa ra.

Mục lục:

Lời giới thiệu

Lời nói đầu

Tri ân

Dẫn nhập

Chương 1: Các nhà kinh tế học và cấm đoán

Cội nguồn của “kinh tế học” về cấm đoán

Quan điểm bảo vệ sự cấm đoán

“Thứ hai mệt mỏi” của Luật cấm rượu

Kinh tế học của cấm đoán ma túy

Kinh tế học về nghiện ngập

Chương 2: Nguồn gốc của cấm đoán

Cấm rượu

Kinh nghiệm ban đầu của Mĩ

Cấm đoán ma túy trên toàn quốc

Cấm cần sa trên toàn quốc

Chương 3: Lí thuyết về cấm đoán

Phân tích cơ bản về cấm đoán

Kinh tế chính trị và cấm đoán

Chương 4: Hiệu lực của các loại ma túy bất hợp pháp

Kinh tế học về hiệu lực

Cấm đoán là một loại thuế

Tác động của cấm đoán đối với hiệu lực của ma túy

 

Giới thiệu về tác giả:

Mark Thornton là nhà kinh tế học người Mĩ theo Trường phái Áo. Ông là chuyên gia trong các lĩnh vực: cấm đoán ma túy, kinh tế học của cuộc Nội chiến Mĩ và “Chỉ số nhà chọc trời”. Mark Thornton là giáo sư nghiên cứu cao cấp của Viện Ludwig on Mises tại Alabama kiêm giáo sư nghiên cứu của Viện Độc lập. Ông là tác giả/chủ biên của các công trình The Economics of Prohibition (Kinh tế học cấm đoán), Tariff, Blockades và Inflation: The Economics of the Civil War (Thuế quan, Phong tỏa và Lạm phát: Kinh tế học về Cuộc Nội Chiến Mĩ), v.v...

 

tam tạng pháp số

tam tạng pháp số

Tam Tạng Pháp Số còn gọi Đại Minh Pháp Số hay Phật Học Từ Điển… là bộ sách giúp người học Phật dễ dàng tra cứu giáo lí Phật đà, phù hợp cho nhiều tầng lớp đối tượng: từ sơ học đến người đã có trình độ cao, do Nhất Như, Đạo Thành…thời nhà Minh cùng một số đại sư khác phụng chiếu nhà vua biên soạn.

Pháp sư Nhất Như là cao tăng đắc đạo, người đứng đầu trong tám vị cao tăng của ban giảo kham Đại tạng kinh nhằm hoàn thành bộ kì thư vĩ đại – Vĩnh Lạc Đại Điển thời Minh. Năm thứ 17 niên hiệu Vĩnh Lạc, Minh Thành Tổ ban chiếu chỉ thỉnh sư cùng một số cao tăng khác biên soạn bộ “pháp số” dựa theo tam tạng kinh điển Phật giáo. Do đây là bộ sách chuyên sưu tập, giải thích các danh từ Phật học khởi đầu từ những con số trong tam tạng kinh điển nên gọi là Tam Tạng Pháp Số.

Nguyên tác Tam Tạng Pháp Số được chia làm 50 quyển, sưu tập 1555 mục từ, khởi đầu từ “Nhất tâm” đến kết thúc là “Tám vạn bốn nghìn pháp môn”. Ở mỗi mục pháp số đều ghi rõ xuất xứ, điều này giúp người đọc dễ dàng kiểm chứng và tra cứu nguyên bản, tránh được cái tệ giấu điển hoặc không ghi xuất xứ của các nhà Phật học thời đó. Trường hợp một mục từ pháp số có nhiều ý kiến, quan điểm khác nhau của mỗi trường phái đều được nêu dẫn chứng rõ ràng, tường tận. Với trường hợp xuất xứ của pháp số khó hiểu, tối nghĩa hoặc trình bày rối, tạp đều được Pháp sư diễn đạt lại bằng những từ ngữ bình dị, thông tục ngắn gọn và dễ hiểu. Việc lấy số thứ tự từ nhỏ đến lớn để sắp xếp trật tự nội dung cho cuốn sách là một sáng kiến mang tính vạch thời đại của các nhà làm từ điển của Trung Quốc nói chung và các nhà nghiên cứu Phật học nói riêng.

Tính đến nay, Tam Tạng Pháp Số đã gần sáu trăm tuổi nhưng nhiều nhà nghiên cứu Phật học cận, hiện đại vẫn xem đây là cách sắp xếp khoa học, dễ dàng tra cứu nhất.

Thông tin tác giả:

Pháp sư Thích Nhất Như, người Cối Kê, trú trì chùa Thiên Trúc Giảng thượng, do ba chùa cùng tên, cùng núi nên đặt chùa Thiên Trúc Giảng thượng, chùa Thiên Trúc Giảng trung và chùa Thiên Trúc Giảng hạ, Hàng Châu nay là phố Hàng Châu, Triết Giang, Trung Quốc. Theo sách Thích Giám Kê Cổ Lược Tục Tập của tỉ khâu Đại Văn Huyễn Luân và sách Hàng Châu Thượng Thiên Trúc Giảng Tự Chí của Thích Quảng Tân ghi thì vào năm 1419 có tám vị pháp sư, trong đó có Nhất Như, Thiện Thế… phụng chiếu vua Vĩnh Lạc giảo khám Đại tạng, đối chiếu bản cũ mới để hoàn thành bộ Vĩnh Lạc Bắc tạng. Thích Giám Kê Cổ Lược Tục Tập, cuốn 2 ghi “ngày mùng 3 tháng 3, ban mệnh cho tám người như Đạo Thành, Nhất Như giảo khám tạng kinh, đối chiếu mới cũ, tụ tăng ghi chép” Tam nguyệt sơ tam, mệnh Đạo Thành, Nhất Như đẳng bát nhân, giảo khám tạng kinh, tân cựu tỉ đối, tụ tăng tả lục. Đoạn nói về sách Pháp Số ghi rằng “cuốn Đại Minh Pháp Số, pháp sư Nhất Như, phụng sắc nghiên cứu kinh điển trong Đại tạng, chọn lựa tập hợp lại để biên soạn các mục từ có cùng chủng loại. Đại Minh Pháp Số, Nhất Như pháp sư, phụng sắc thám thảo Đại tạng quần kinh, thái tập loại biên. Ngoài đoạn ghi tả về soạn giả Nhất Như trong hai sách vừa nêu chỉ nói về sách Pháp Số và soạn giả như vậy, ngoài ra, có đoạn ghi rời về chức năng, nhiệm vụ của pháp sư được nhà vua giao chứ không thấy nói gì thêm về năm sinh, năm mất.

Nhưng theo bài tựa của Đinh Phúc Bảo ghi trong lần ấn hành đầu tiên, ông nói sư Nhất Như “là người có tư chất thông minh bẩm sinh lại tinh cần học hỏi, khả năng ghi nhớ tốt. Kinh điển Đại thừa, Tiểu thừa hễ lướt mắt qua là thuộc nằm lòng dường như đã gieo duyên từ tiền kiếp. Xuất gia tại chùa Thiên Trúc Giảng thượng ở Hàng Châu, là đệ tử của pháp sư Cụ Am, được truyền thừa chân chính từ thầy. Rộng thông giáo nghĩa, giảng thuyết hùng biện, sở trường về kinh Pháp Hoa, có trước tác bộ Pháp Hoa Kinh Khoa Chú. Vào niên hiệu Vĩnh Lạc, sắc mệnh biên tu Đại tạng, trong đó sư giữ chức tổng quản công trình, sau thăng giữ chức quản lí tăng đoàn tăng lục ti của Xiển giáo, thị tịch vào tháng 3 năm thứ nhất niên hiệu Hồng Hy 1425, được vua Nhân Tông ban lễ tế tang”. (Theo Trùng khắc Đại Minh Tam Tạng Pháp Số tự).

Trích đoạn sách:

Đệ nhất nghĩa 第一義 Đệ nhất nghĩa

Xuất xứ: Đại Tập Kinh 大集經

Đệ nhất nghĩa tức diệu lí thậm thâm vô thượng: thể tính nó tịch lặng, tính nó rỗng rang dung chứa, không tên gọi không hình tướng, dứt hẳn sự luận bàn, chặt đứt sự tư duy về tướng trạng

ấy. Kinh Đại Tập nói: “Lí thậm thân không thể dùng ngôn ngữ diễn đạt, chân lí đệ nhất nghĩa không vướng vào âm thanh, văn tự 甚深之理不可說,第一義諦無聲字 Thậm thâm chi lí bất khả thuyết, Đệ nhất nghĩa đế vô thanh tự.” tức chỉ cho ý này.

Không vướng vào âm thanh, văn tự ý nói đã lìa khỏi sự ràng buộc của hình thức âm thanh, văn tự

Nhất cái 一蓋Một chiếc lọng; Một cái lọng

Xuất xứ: Duy Ma Cật Sở Thuyết Kinh 維摩詰所說經

Kinh nói: ở thành Tì da li có thanh niên tên Bảo Tích, con của vị trưởng giả cùng với năm trăm thanh niên con của các trưởng giả khác đều cầm chiếc lọng thất bảo đến cúng dường Phật. Uy thần của Phật khiến các lọng báu hợp thành một chiếc lọng che khắp thế giới đại thiên. Tướng trạng dài rộng của thế giới ấy đều hiện trong chiếc lọng ấy. Năm trăm chiếc lọng tượng trưng cho năm ấm, hợp thành một chiếc lọng tượng trưng cho nhất tâm. Hình ảnh này nhằm mục đích hiển bày các pháp năm ấm đều do một tâm này thôi vậy.

 

Nhất đăng 一燈 Một ngọn đèn

Xuất xứ: Hoa Nghiêm Kinh 華嚴經

Đèn có công năng xua tan bóng tối, dùng hình ảnh này để ví cho khả năng xua tan bóng tối phiền não của tâm Bồ đề. Kinh Hoa Nghiêm nói: “Ví như một ngọn đèn trong nhà tối, bóng

tối trăm nghìn năm đều bị xua sạch, ngọn đèn tâm Bồ đề cũng giống như vậy: vào ngôi nhà tâm chúng sinh, lớp lớp bóng đêm bủa vây của phiền não nghiệp chướng trong trăm nghìn vạn ức vô số kiếp đều được xua sạch 譬如一燈,入於暗室,百千年暗,悉能破盡。菩提心燈,亦復入於眾生心室之內,百千萬億不可說刦諸業煩惱種種暗障,悉能除盡 thí như nhất đăng, nhập ư ám thất, bách thiên niên ám, tất năng phá tận. Bồ đề tăm đăng, diệc phục như thị. Nhập ư chúng sinh tâm thất chi nội, bách thiên vạn ức bất khả thuyết kiếp chư nghiệp phiền não, chủng chủng ám chướng, tất năng trừ tận.” vì vậy gọi là một ngọn đèn.

những khúc hát thương nhau

những khúc hát thương nhau

NHỮNG KHÚC HÁT THƯƠNG NHAU

 

Mẹ viết bài nhanh như máy

Một loáng đã xong một bài

Viết xong chẳng bao giờ nhớ

Rằng mình đã viết chi chi.

 

Mẹ toàn kể chuyện nuôi con

Từ khi con còn trứng nước

Câu nào cũng rưng nước mắt

Vì mẹ nhớ con thật nhiều.

 

Mẹ cũng gửi bao lời khuyên

Cho các ông bà bố mẹ

Rằng yêu con cần đúng cách

Để con khôn lớn nên người.

……………………….

Bố viết thì lâu thật lâu

Bài thì dài sao dài quá

Lạch cạch trên cái iPad

Thức đêm cặm cụi một mình

 

Bố kể những câu chuyện tình

Ngày xửa ngày xưa xa lắc

Yêu thương chất chồng như núi

Lại cũng tràn đầy như sông.

 

Bố nói chuyện về người dưng

Mà sao quá chừng ấm áp

Hình như trong trái tim bố

Thế giới là chung một nhà.

……………………

 

Xin hãy đọc sách thật lâu

Đọc sau cả từng con chữ

Để thấy tim mình đang ấm

Thương yêu cho khắp mọi nhà.

-         ĐỖ NHẬT NAM  -

Cuốn sách bắt đầu bằng một bài thơ của Đỗ Nhật Nam, một lời giới thiệu không thể dễ thương và đáng yêu hơn được. Chỉ Nam mới có thể hiểu về bố mẹ và viết nên những lời giới thiệu giản dị, ấm áp nhưng sâu sắc đến như vậy.

Những khúc hát thương nhaulà tập hợp những bài viết chia sẻ về cách nuôi dạy Nam  của anh Đỗ Xuân Thảo và chị Phan Thị Hồ Điệp. Bao trùm cuốn sách là tình cảm bố con, mẹ con ấm áp và những chia sẻ chân thật nhưng không kém phần hữu ích về cách nuôi dạy con.

Qua từng bài viết, bạn có thể dễ dàng nhận ra cách anh chị Thảo Điệp khéo léo phân công nhiệm vụ nuôi dạy Nam. Mẹ quan tâm đến ăn uống, học hành, bố quan tâm đến bản lĩnh, tính cách… Bố Thảo có kể lại: “Từ lúc Đầu đinh còn nhỏ xíu, Áo vàng đã “huấn thị”: Các khoản dạy con thế nào cho ra dáng đàn ông, dạy quản lý tiền nong, dạy bản lĩnh và lòng dũng cảm... là thuộc về anh đấy nhé.”

Với chị Điệp, có thể nói, chị Điệp coi làm mẹ như một nghề của mình và dành hết tâm huyết cho nó. Chị đã nuôi dạy Nam bằng bản lĩnh, ý chí sự thông minh cùng với rất nhiều kiên nhẫn và yêu thương. Khi nói về phương pháp mình lựa chọn để nuôi dạy con giữa muôn vàn phương pháp đang phổ biến hiện nay, chị Điệp cũng thật thà chia sẻ là chị cảm thấy hoang mang. Sau cùng chị quyết định tự dọn dẹp lại chính bản thân mình. “Dọn dẹp” theo mẹ Điệp nghĩa là, để bản thân là tự tĩnh tâm, tự vui với những gì hai mẹ con làm được, dù chỉ là một xíu xiu .“Dọn dẹp” bản thân nghĩa là học phương pháp nào đó chỉ theo TINH THẦN của phương pháp ấy. Không nhất thiết phải máy móc làm theo những điều mà bản thân còn thấy lơ mơ. Cứ thế, “buông bỏ” bớt những điều lo lắng, băn khoăn và làm những gì mình thấy thoải mái, tự nhiên. Ngòai ra thông điệp chị Điệp muốn truyền tải khi nuôi dạy con là luôn kiên nhẫn “từng bước nhỏ một”, thực hiện theo đúng thời gian biểu, giúp con tìm thấy sự hứng thú trong mọi công việc “có chủ đích”. Thông qua những bài viết ngắn gọn nhưng thiết thực, bạn sẽ học được rất nhiều kinh nghiệm làm mẹ để áp dụng cho đứa con bé bỏng của mình.

Với anh Thảo, bạn sẽ thấy những câu chuyện ấy đầy ấm áp và nhưng không kém phần triết lý của người bố trong gia đình, “Trong nhà mình, mình thích hai thứ “cùng nhau”. Ấy là “lớn lên cùng nhau” với con và “già đi cùng nhau” với vợ. Mình tin rằng, chỉ khi “cùng nhau” như thế người ta mới giác ngộ về những gì cần buông bỏ để thực sự “vì nhau”, thực sự “thương nhau”. Thương cao và sâu hơn yêu. Thương là lắng nghe, là chia sẻ, là chịu đựng, là đồng hành. Và mình muốn làm điều đó với con. - Khoa học cũng kết luận rằng, đứa bé thường cảm nhận âm thanh của cha tốt hơn âm thanh mẹ. Vậy thì hà cớ gì người cha không tận dụng ưu thế đó. Không ru được thì hát, thì ngâm thơ, thì kể chuyện... có sao đâu.”

Đối với bố Thảo “học” không chỉ là ngồi vào bàn, “học” là sự dịch chuyển, trải nghiệm. Trải nghiệm để biết cuộc đời nhiều mưa nắng, lắm tai ương, đầy thử thách nhưng cũng không kém phần thi vị. Trải nghiệm để biết cảm thông sẻ chia, biết thấm thía vẻ đẹp trong những điều tưởng như rất đỗi bình dị. Và khi ấy, con được lớn lên, ít nhất là trong tâm hồn.

Khi có con, anh Thảo cũng chia sẻ cách để được nghe con nói, được nghe con kể, được nghe con giãi bày về những tưởng tượng, những ước mơ của nó, mình như được sống lại chính mình của mấy chục năm về trước. Và từ đó những câu chuyện tâm sự của hai người đàn ông được bắt đầu. Những câu chuyện ấy, mang những bài học mà nó đi theo Nam suốt cả cuộc đời.

Vẻn vẹn trong hơn 200 trang sách từng mẩu chuyện nhỏ cứ thế vụt qua, từ quá khứ đến hiện tại, từ những câu chuyện khi Nam còn bé tí đến những chia sẻ khi cu cậu đã lớn và bước chân sang Mĩ du học. Trong cuốn sách dòng cảm xúc cứ thay đổi liên tục từ yêu thương đến giận hờn, từ nhung nhớ đến đau đáu hy vọng... Nhưng có một thứ  luôn xuyên suốt không vắng mặt đó là tình yêu, tình cảm vợ chồng, cha con, mẹ con gắn bó máu thịt. Chị Điệp cũng chia sẻ, cuốn sách là xen kẽ giữa kiểu viết văn tùy hứng của bản thân và kiểu viết cặm cụi, vắt từng con chữ của anh Thảo. Nhưng với người đọc, nếu bạn đọc xong hơn 200 trang sách nhỏ nhắn, in màu sống động bạn sẽ cảm nhận được một chỉnh thể hòa quyện, yêu thương, một gia đình vẹn tròn êm ấm mà hiếm ai có được trong đời.

 

 

Giới thiệu tác giả:

ĐỖ XUÂN THẢO

14 tuổi, tôi xa nhà xuống Nam Định để học trường chuyên. Cuộc sống bôn ba từ đó. Năm 21 tuổi, tốt nghiệp khoa Ngữ văn trường Đại học Sư phạm Hà Nội, tôi được giữ lại làm giảng viên Khoa Giáo dục Tiểu học. Năm 33 tuổi, tôi bảo vệ Luận án Tiến sỹ Giáo dục học và được phong học hàm Phó giáo sư năm 43 tuổi. Những năm tháng xa nhà, xa quê, đã từng nhiều năm giảng dậy tại Campuchia, Nhật Bản, tôi càng thấy trân quý, nâng niu những gì mình gắng gỏi tích lũy được, càng thêm tin con người và cuộc sống. Tôi viết như một cách để tri ân với cuộc đời nhiều sóng gió của mình, viết để thấy “hoa vàng trên cỏ xanh”, viết để thấy mình gần gụi với mọi người, đặc biệt là với “nhân tình” bé nhỏ mà tôi gọi là Con trai.

PHAN THỊ HỒ ĐIỆP

Mình thuộc cung Cự giải, là biểu tượng của Nước. Trong chiêm tinh, Nước luôn là nguyên tố của sự bí ẩn và “mọi giọt nước đều chảy về biển”. Có lẽ vì thế nên mình luôn coi trọng nguồn cọi, coi trọng những giá trị của yêu thương. Mình yêu gia đình nhỏ ấm áp. Mình yêu những người bạn đã gặp hoặc chưa từng gặp trong đời. Mình yêu lũ học trò nghịch ngợm của mình. Mình yêu cỏ cây hoa lá bình an bên đời. Tất cả những tin yêu đó làm nên một cung Nước tròn trịa.

Nếu cuộc đời cho làm lại một lần nữa, mình mong vẫn là dòng nước mỏng manh, hiền hòa khiêm nhường chảy trôi trong biển đời vô tận…

 

Xem trước nội dung:

Đoạn trích 1: Lời... mẹ phê

Hôm rồi một em học sinh cũ nhắn tin cho mình hỏi, cô ơi, em Nam học bang nào? Em cũng đang học ở Mỹ, khi nào có dịp em sẽ ghé qua thăm Nam.

Mình nói, vậy thì quý quá em à. Ờ mà em học cô khóa nào, lâu chưa vậy? Em trả lời: Cô ơi, em học cô gần hai mươi năm rồi. Điều em nhớ nhất ở cô là gì cô biết không. Là học bạ cô viết cho em. Cô nhận xét tỉ mỉ về việc học, trong đó có câu: Cô tin chắc em có khả năng tiến xa trên con đường học vấn... Cô ơi, mẹ em đã photo lời phê đó và giữ lại trang học bạ. Mẹ làm vậy như một sự khích lệ em cô à. Nên em rất nhớ cô...

Rồi mình ngồi bần thần...

Hồi đó, mình còn trẻ lắm, cũng chưa tích lũy được nhiều kinh nghiệm dạy học. Thực ra mình làm những điều đó bằng cảm tính. Nhưng mình luôn tin, những “lời phê” của giáo viên có tác động rất nhiều đến học sinh.

Mình hay nghĩ ngợi trước những bài cô giáo phê “Tạm được”. Thế nào là “Tạm được”? Đọc xong mình cảm thấy, nếu ít có chí tiến thủ đứa trẻ sẽ tặc lưỡi cho bài kiểm tra vào ngăn bàn và quên ngay, khỏi cần phải nghĩ ngợi.

Mình hay buồn trước những lời phê chỉ vẻn vẹn một từ: “Ẩu”, “Kém” hoặc “Lạc đề”.

Nhưng mình rất vui trước những lời phê như: Con có ý tưởng sáng tạo; Cô tìm được sự đồng cảm trong bài làm của con; Bài viết của con khiến cô có thêm niềm vui cho nghề dạy học...

Mình cũng rất biết ơn nếu là những lời phê tuy chê nhưng vẫn “mở đường”: Con nên suy nghĩ kĩ hơn nữa... Con cần thận trọng hơn... Cô nghĩ là con sẽ cố gắng hơn ở những lần sau...

Tuy nhiên, mình cũng rất thông cảm với công việc của các thầy cô giáo. Lớp học đông, quá nhiều áp lực, quá nhiều gánh nặng, thầy cô xoay như chong chóng...

Vậy nên, lúc ở nhà, mình hay “chơi trò”: Mẹ nhận xét những bài Nam tự làm. “Công thức” cho những lời nhận xét của mình là:

Nhận xét về quá trình làm bài của con + Nhận xét về cách trình bày + Nhận xét về nội dung + Những điểm tiến bộ của con so với bài trước + Cảm nghĩ của mẹ.

“Gia vị” cho những lời nhận xét có thể là: Một chút bông đùa + một chút cằn nhằn + một chút có vẻ “ghen tị” vì con làm được mà mẹ thì không + rất nhiều tin tưởng, hy vọng.

Và thế là sẽ có được những “Lời nhận xét” kiểu như:

“Hôm nay em làm bài tập trung hơn, ngay cả khi bị muỗi đốt. Em trình bày bài khiến mẹ tưởng như loài người có thêm một hệ chữ khác mới ra đời vì khó đọc quá. Tuy vậy, đọc xong mẹ vẫn thấy được những điều mới mẻ, thú vị ở các chi tiết sau... Nên mẹ rất cảm ơn em. Thực ra, hồi bằng tuổi em, mẹ chưa có được sự sâu sắc như vậy. Mẹ tin nếu lần sau em trình bày đẹp hơn thì đó sẽ là những bài làm rất đáng tự hào của cả em và mẹ”.

Hoặc chê mà vẫn vui, ví như: “Mẹ nghe nói, khi đứng trước tình yêu, thường trí thông minh bị giảm sút. Nên mẹ đoán là em đã rất “yêu” bài tập này đúng không?”.

Có những khi khích lệ: “Mẹ rất dở tiếng Anh. Mỗi lần thi trắc nghiệm tiếng Anh, mẹ toàn làm xong trước cả khi... phát đề vì mẹ đoán mò. Trong khi bài khó mà em vẫn làm được đúng tới hơn 90 câu thế này là mẹ rất “gato” với em đó. Hãy tiếp tục làm cho mẹ trở thành một bà mẹ xấu tính nhé”.

Kiểu như thế, toàn những “lời phê” khiến con bật cười và thường lưu lại rất lâu để... ngắm nghía. Vì ngoài lời phê mình còn dán thêm rất nhiều hình sticker nữa.

Và mình cũng khuyến khích Nam “tự phê” nữa. Cứ khoảng hai tháng một lần, Nam sẽ đem những bài mình đã từng làm thêm ra và chấm lại, sau đó “bút phê”. Nam thường rất ngạc nhiên vì không hiểu sao có lúc mình lại có thể làm bài “í ẹ” đến thế. Nhìn lại để đi tiếp trong niềm vui. Mình nghĩ đó là việc nên làm.

Thực sự những điều đó không mất nhiều thời gian. Vì đánh giá bằng “lời phê” nên cả quá trình Nam học, mình chỉ lặng lẽ quan sát chứ không bảo bài, không giải đáp. Nam phải thực sự nỗ lực để tự làm và chờ đợi mẹ “phê”.

Mình tin những việc nho nhỏ đó sẽ làm cho con yêu thích việc học. Nhờ thế con sẽ cảm thấy ấm áp biết bao vì có mẹ đồng hành.

Viết đến đây mình bỗng nhớ một buổi sáng mùa đông hồi Nam học lớp 5. Hôm đó mình đưa con ra chờ xe để đến trường.

Gió lạnh, mình ôm con vào lòng và lẩm nhẩm ca khúc Lời mẹ ru của Trịnh Công Sơn: Thuở mẹ ru/ Mẹ ru con ngủ/ Con ngủ trên mây.../ Rồi một mai con đã lớn khôn rồi/ Con thôi thơ ấu í i à/ Mẹ rời thật mau/ Mẹ rời chiêm bao... Bỗng nhiên thấy Nam dụi đầu vào áo mẹ, mắt đỏ hoe. Em bảo, mẹ ơi bài hát nói những đứa con đừng quên lời ru của mẹ, nhưng với em, em sẽ không bao giờ quên cả những “lời phê” của mẹ nữa. Sau này đi xa, em rất nhớ...

Mình không biết, khoảng thời gian đó, con đang âm thầm chuẩn bị cho việc sẽ du học xa nhà...

Khi ấy, chỉ thấy lòng trào lên niềm thương yêu...

Và thấy, hóa ra việc trao niềm tin, tình yêu đâu có khó lắm đâu. Nam à!

 

Đoạn trích 2: Để con biết nghiêng mình

1. Từ lúc Đầu đinh còn nhỏ xíu, Áo vàng đã “huấn thị”: Các khoản dạy con thế nào cho ra dáng đàn ông, dạy quản lý tiền nong, dạy bản lĩnh và lòng dũng cảm... là thuộc về anh đấy nhé.

Rồi Áo vàng “kẻ cả”:

- Anh biết rồi đấy, em không có kĩ năng quản lý tiền nong. Nhà mình nghèo chứ nếu có nhiều tiền em cũng chẳng biết tiêu gì. Mà ai không biết cách tiêu tiền thì lẽ dĩ tất ngẫu là cũng không biết cách kiếm tiền.

Nói thế là một mũi tên trúng hai đích: Vừa ý tứ giao cái việc khó nhằn nhất cho mình, vừa nhắc khéo: Việc chi tiêu, kiếm tiền và quản lí tiền nong, anh phải đảm đương cả đấy.

- Lại nữa, em vốn nhút nhát, con gì cũng sợ, cái gì cũng hãi. Trong tình hình đó, anh dạy con về lòng dũng cảm là chuẩn nhất rồi.

Ờ! Câu này thì được, mỗ đây từ nhỏ đã lăn lộn kiếm sống, hổ báo, thằn lằn, rắn ráo chả sợ con gì sất.

- Và cuối cùng, anh thì yêu đương nhiều, anh dạy con cách kết bạn, nhất là với bạn gái, nói chuyện với nó khi nó “lỡ” thích một ai đó. Lúc ấy có lẽ anh chẳng cần đọc sách gì, cứ kinh nghiệm lấy ra mà dùng.

Những câu nói kiểu này quả là có tính “sát thương” cao.

Thế là hết màn giao nhiệm vụ.

Mình nghe cũng có chút ấm ức.

Tuy nhiên, mình không bao giờ đôi co với Áo vàng. Dại gì! “Phụ nữ sinh ra vốn là để được chiều”, mình loáng thoáng đọc câu này ở đâu đó. Dù câu ấy nghe đầy màu sắc “tâm lí chiến” nhưng vẫn cứ phải áp dụng trong mọi hoàn cảnh. Chứ biết sao!

Nên mình rất chuyên tâm vào những vấn đề mà vợ nhắc nhở.

Đặc biệt chú trọng đến việc dạy con kĩ năng quản lý tiền nong.

 

lời tựa một tình yêu

lời tựa một tình yêu

Lời Tựa Một Tình Yêu

Lời tựa một tình yêu là một tác phẩm cảm động, chân thực, sâu sắc viết về tình yêu thủy chung son sắt của người tử tù lừng danh Lê Hồng Tư và nữ chiến sĩ cách mạng kiên trung Nguyễn Thị Châu trong kháng chiến chống Mỹ, cứu nước. Họ đến với nhau trong bão táp cách mạng. Kể từ lúc ngỏ lời cho đến lúc hội ngộ, hạnh phúc trong lễ cưới sau ngày đất nước toàn thắng là 15 năm xa cách, đầy giông tố, thử thách và hy sinh. Họ bị giam cầm, đày đọa qua hàng chục nhà tù, riêng ông Lê Hồng Tư bị cầm tù 15 năm, trong đó trọn 13 năm ở Côn Đảo với án tử hình. Và hiện tại, họ vẫn sống hạnh phúc bên nhau và tiếp tục làm đẹp cho đời.

Công bố Lời tựa một tình yêu, Nhà xuất bản Chính trị quốc gia-Sự thật mong muốn “Bản tình ca nồng thắm gắn liền với lý tưởng cao đẹp của tuổi trẻ, của những con người thủy chung son sắt trong tình yêu, sống, chiến đấu và sẵn sàng hy sinh vì nền độc lập, tự do và sự thống nhất vẹn toàn của Tổ quốc... sẽ thổi bùng lên niềm tin, ngọn lửa bất diệt mà những người trẻ hôm nay lấy đó để soi rọi, tin yêu, sống và cống hiến”.

Trong lời tựa mở đầu cuốn sách, nhà báo Đỗ Phượng, nguyên Ủy viên Ban chấp hành Trung ương Đảng, nguyên Tổng Giám đốc Thông tấn xã Việt Nam và là thủ trưởng trực tiếp từng nhiều lần cử tác giả vào mặt trận, chiến trường và tham gia Chiến dịch Hồ Chí Minh, đã viết: “Ấn tượng mạnh nhất khi đọc Lời tựa một tình yêu là sự xúc động, tin cậy, ám ảnh và ngưỡng mộ. Bản tính cẩn trọng, khách quan của một nhà báo và phẩm chất văn chương trong sự dung tưởng phong phú của một nhà văn hoà quyện trong tác phẩm với 12 chương và hơn 200 trang sách. Hoàn cảnh điển hình, tình tiết điển hình, phẩm chất và tính cách điển hình của nhân vật được kết cấu, khắc họa tinh tế bởi một giọng văn giản dị, trầm tĩnh, chan chứa lòng tin yêu cuộc sống đã khiến Lời tựa một tình yêu có sức cuốn hút và lay động mạnh mẽ lòng người. Nếu xem đây là lời tựa, thì với tôi, cũng như tên tác giả chọn đặt cho tác phẩm của mình, đây là lời tựa cho một tình yêu - tình yêu đất nước, tình yêu lý tưởng, tình yêu đôi lứa của hai chiến sĩ cộng sản với niềm tin mãnh liệt ở tương lai đã vượt qua sự xa cách đằng đẵng của cả thời gian và không gian, vượt qua những năm tháng giam cầm tra tấn của kẻ thù, vượt qua sắt thép, hiểm nguy và vượt qua cả cái chết để đến với nhau trong một mối tình thuỷ chung, trong sáng như một huyền thoại”.

Những bức ảnh tư liệu giá trị trong thời gian hoạt động cách mạng của ông Lê Hồng Tư và bà Nguyễn Thị Châu (1953-1975) và ảnh bà Nguyễn Thị Châu chụp với tác giả Trần Mai Hạnh trong những ngày đầu tiên Sài Gòn giải phóng (tháng 5/1975) ngay tại cửa phòng giam số 4, bốt Nguyễn Tri Phương, nơi bà Châu bị địch bắt giam, tra tấn lần cuối tới trưa ngày 29/4/1975 mới được trả tự do, in trong phần phụ lục, đã  tôn thêm tầm tư tưởng, giá trị thuyết phục và sức lay động của tác phẩm.

Trích đoạn:

“Ngày mai con lại đi bán cá với má...”

 

Má! Dừng lại một chút đã, nghe má! Vừa tới ngang ngôi trường nhỏ, cô bé đã níu áo, nằn nì mẹ đứng lại. Bà mẹ chần chừ một chút rồi đặt gánh cá xuống vệ đường. Cô bé rón rén đến bên cửa sổ, kiễng chân nhìn vào tấm bảng  đen trên lớp, nhẩm  đánh vần theo nhịp thước của ông giáo già.

Nhà nghèo, mới bảy tuổi  đã phải tần tảo theo mẹ đi bán cá ở chợ Biên Hòa, quyển vở, cái bút với cô là một cái gì rất xa xôi - xa xôi tới mức chưa bao giờ cô dám mơ ước tới.

Bà mẹ nhìn con mà ứa nước mắt.

- Châu! Đi thôi con. Trưa rồi!

Không biết đã bao lần, bà lại phải dằn lòng gọi con như vậy. Cô bé tất tả chạy theo mẹ, vừa chạy vừa ngoái lại ngôi trường với vẻ tiếc rẻ của trẻ con cùng chút ít đăm chiêu vượt xa lứa tuổi.

Năm năm sau, vào một buổi tối, cô thưa với mẹ, lời lẽ chững chạc như một người lớn:

- Thưa má, con  đã học xong bậc tiểu học.

Con xin phép má  được lên Sài Gòn thi vào trường Gia Long.

Bà mẹ kinh hãi: Trời, nó mới mười hai tuổi đầu, chưa cắp sách tới lớp lấy một ngày mà

dám cả gan thi vào trường nữ trung học lớn và danh tiếng nhất Sài Gòn.

Cô bé vẫn đứng nghiêm trang trước mặt mẹ, mắt mở to chờ đợi. Bà mẹ hết nhìn con lại nhìn

những quyển vở xếp ngay ngắn ở góc bàn. Đêm nào nó cũng học. Mà con bé thật ngoan, chiều ở chợ về buông gánh là chúi  đầu lo toan mọi chuyện. Nhiều bữa việc nhà xong đã khuya, nó vẫn ngồi vào bàn chăm chú đọc đọc, viết viết. Từ ngày thằng Hai con ông cậu ruột về ở bày vẽ thêm, xem ra nó học tấn tới lắm. Nhưng làm sao mà nó thi nổi vào trường Gia Long...

Cuối cùng chiều lòng con gái, bà theo lên Sài Gòn.

Sài Gòn với hai má con, cái gì cũng xa lạ.

Đêm hôm  đó hai má con ôm nhau nằm trong một quán trọ tồi tàn, không sao chợp mắt vì lo

lắng và cũng vì lạ chỗ. Nằm sâu trong bóng tối bên này  đường, nhìn sang ánh sáng khu biệt thự lộng lẫy, sang trọng bên kia, Châu bỗng thấy sợ hãi. Châu thấy Châu và má cũng chẳng khác gì những người sống chui rúc dưới gầm cầu,  ống cống hay những người thất nghiệp lang thang đi ăn xin trên các lề đường mà Châu gặp ngày hôm nay... Tất cả đều lạc loài và xa lạ với thế giới của những phố xá, biệt thự và những cảnh  ăn chơi hưởng thụ này. Mơ  ước được vào học trường Gia Long không còn làm Châu háo hức nhiều nữa.

đọc vị trẻ qua nét vẽ (lý thuyết)

đọc vị trẻ qua nét vẽ (lý thuyết)

Không chỉ là một cách giải trí, mẹ có biết bức tranh con vẽ cũng phần nào thể hiện tính cách không? Theo các nhà nghiên cứu, bạn có thể suy ra nhiều thứ thông qua từng bức tranh của con, cách bé cảm nhận vấn đề. Chẳng hạn, khi cảm thấy lo lắng, bé thường vẽ mây, chim bay hay những hình người không có mắt. Trong khi đó, những bé hay e thẹn, nhút nhát thường vẽ những hình người nhỏ, không có mũi hoặc miệng với tay nhỏ, gần sát thân người… Nhưng một điều kỳ diệu hơn thế là các bé ở tuổi cầm bút còn chưa vững cũng có thể tự miêu tả được suy nghĩ của mình thông qua những nét vẽ nguệch ngoạch. Mỗi giai đoạn ứng với từng bức tranh khác nhau và tương ứng với một bước trong sự phát triển của trẻ.

Nuôi dạy và giáo dục trẻ là một hành trình suốt đời và phải bắt đầu từ việc giáo dục nghệ thuật, giáo dục mầm non. Có rất nhiều những cách giáo dục trẻ sai lầm hiện nay, trong đó nổi bật lên là việc bắt trẻ phải học theo những kỹ năng của người lớn. Nhưng một vấn đề dễ dàng nhìn nhận thấy là Trẻ em không phát triển như những khuôn mẫu mà người lớn mong muốn: nếu 0 tuổi là 0 tuổi, 1 tuổi là 1 tuổi, 3 tuổi là 3 tuổi… Bản thân mỗi người có một đời sống riêng. Trẻ em cũng là một sinh vật có đời sống và những bản tính của riêng mình. Trẻ em ngay từ khi sinh ra đã rất khác với người trưởng thành, người lớn chúng ta. Chúng ta phải trải qua một giai đoạn phát triển rất dài, hàng chục năm để có thể tích luỹ, học hỏi và rèn luyện được những kỹ năng như thế này và trẻ em cũng cần điều đó.

Một bộ sách gồm 2 cuốn mang tên “Dạy trẻ qua nét vẽ” lý thuyết và thực hành sẽ giúp bạn hiểu thật sâu sắc về cách học và chơi cùng trẻ qua việc vẽ tranh, phần nào đoán biết được những suy nghĩ, tính cách của trẻ. Và hơn thế cha mẹ có thể quan sát sự thay đổi, trưởng thành của con thông qua sự tiến bộ của từng bức tranh con vẽ. Thay vì việc hướng dẫn, chỉ dạy con theo một khuôn mẫu nhất định thì cha mẹ sẽ biết cách dạy con theo đúng với giai đoạn con đang trải qua. Việc có thể vẽ bằng cảm xúc của chính mình, kể và tái hiện những câu chuyện hoặc sự thật do chính mình tìm ra một cách sinh động qua những bức tranh chính là việc giáo dục và gắn cho trẻ khả năng sinh tồn một cách chân thực nhất.

đọc vị trẻ qua nét vẽ (thực hành)

đọc vị trẻ qua nét vẽ (thực hành)

Không chỉ là một cách giải trí, mẹ có biết bức tranh con vẽ cũng phần nào thể hiện tính cách không? Theo các nhà nghiên cứu, bạn có thể suy ra nhiều thứ thông qua từng bức tranh của con, cách bé cảm nhận vấn đề. Chẳng hạn, khi cảm thấy lo lắng, bé thường vẽ mây, chim bay hay những hình người không có mắt. Trong khi đó, những bé hay e thẹn, nhút nhát thường vẽ những hình người nhỏ, không có mũi hoặc miệng với tay nhỏ, gần sát thân người… Nhưng một điều kỳ diệu hơn thế là các bé ở tuổi cầm bút còn chưa vững cũng có thể tự miêu tả được suy nghĩ của mình thông qua những nét vẽ nguệch ngoạch. Mỗi giai đoạn ứng với từng bức tranh khác nhau và tương ứng với một bước trong sự phát triển của trẻ.

Nuôi dạy và giáo dục trẻ là một hành trình suốt đời và phải bắt đầu từ việc giáo dục nghệ thuật, giáo dục mầm non. Có rất nhiều những cách giáo dục trẻ sai lầm hiện nay, trong đó nổi bật lên là việc bắt trẻ phải học theo những kỹ năng của người lớn. Nhưng một vấn đề dễ dàng nhìn nhận thấy là Trẻ em không phát triển như những khuôn mẫu mà người lớn mong muốn: nếu 0 tuổi là 0 tuổi, 1 tuổi là 1 tuổi, 3 tuổi là 3 tuổi… Bản thân mỗi người có một đời sống riêng. Trẻ em cũng là một sinh vật có đời sống và những bản tính của riêng mình. Trẻ em ngay từ khi sinh ra đã rất khác với người trưởng thành, người lớn chúng ta. Chúng ta phải trải qua một giai đoạn phát triển rất dài, hàng chục năm để có thể tích luỹ, học hỏi và rèn luyện được những kỹ năng như thế này và trẻ em cũng cần điều đó.

Một bộ sách gồm 2 cuốn mang tên “Dạy trẻ qua nét vẽ” lý thuyết và thực hành sẽ giúp bạn hiểu thật sâu sắc về cách học và chơi cùng trẻ qua việc vẽ tranh, phần nào đoán biết được những suy nghĩ, tính cách của trẻ. Và hơn thế cha mẹ có thể quan sát sự thay đổi, trưởng thành của con thông qua sự tiến bộ của từng bức tranh con vẽ. Thay vì việc hướng dẫn, chỉ dạy con theo một khuôn mẫu nhất định thì cha mẹ sẽ biết cách dạy con theo đúng với giai đoạn con đang trải qua. Việc có thể vẽ bằng cảm xúc của chính mình, kể và tái hiện những câu chuyện hoặc sự thật do chính mình tìm ra một cách sinh động qua những bức tranh chính là việc giáo dục và gắn cho trẻ khả năng sinh tồn một cách chân thực nhất.

bộ sói & gia vị - tập 2

bộ sói & gia vị - tập 2

Sói và Gia vị (Ookami to Koushinryou/Spice and Wolf) là một series light novel đình đám được phát hành vào năm 2006 của tác giả Isuna Hasekura. Sói & Gia vị đã tạo nên một cơn sốt cực lớn khi ở ngay những tập đầu tiên của series, bộ light novel này đã ghi tên mình vào hàng loạt bảng xếp hạng danh giá, cũng như đem lại doanh số bán ấn tượng (năm 2009, Sói & Gia vị được ghi nhận là đã bán được khoảng 3,5 triệu bản).

Ra mắt cùng thời điểm với Cô gái văn chương (Bungaku Shoujo), bộ light novel ăn khách của nữ nhà văn Nomura Mizuki, nhưng trong khi Cô gái văn chương ở thời điểm mới ra mắt (2007) chỉ lọt vào top 8 bàng xếp hạng Kono Light novel ga Sugoi! thì Sói & Gia vị đã chiếm ngôi đầu bảng xếp hạng, và đứng thứ năm trong hai năm liên tiếp sau đó. Cũng trong năm 2007, bảng xếp hạng này đã vinh danh Holo là Nhân vật nữ chính được yêu thích nhất năm.

            Nếu như trong tập I của Sói và Gia vị, độc giả đã được làm quen với Lawrence và Holo, đồng hành cùng hai nhân vật chính qua những cuộc mua bán trao đổi tinh vi và những chuyến phiêu lưu đầy hiểm nguy nhưng cũng không kém phần hấp dẫn thì trong tập II này, cuộc phiêu lưu của hai người sẽ được đẩy lên rất nhiều cung bậc cảm xúc, đồng thời những nhân vật mới cũng sẽ xuất hiện. Đó là Norah, một người chăn cừu thành thạo và tốt bụng, đó là Jakob, người mà Lawrence coi như cha mình… Các bạn sẽ cùng Lawrence và Holo trải qua cảm giác bị dồn vào đường cùng, đứng trước bờ vực phá sản và phải từ bỏ nghiệp thương nhân, phải đi van xin từng thương hội để vay bằng được những đồng vàng trong vòng hai ngày ngắn ngủi, phải bất chấp tất cả hiểm nguy mà lao đầu vào một phi vụ bất hợp pháp có thể tước đi tính mạng bất kì lúc nào…

            Sói và Gia vị II được đánh giá là một trong những tập hấp dẫn bậc nhất của toàn bộ series, với độ dày lên đến 500 trang. Sách được phát hành toàn quốc vào ngày 29/7/2016 bởi Thaihabooks.

 

Trích dẫn

“Tôi là người chăn cừu. Ừmm, ngoài chăn cừu tôi còn có thể đuổi sói nữa.”

Vừa nói cô vừa vung cánh tay phải nhỏ xíu và chú chó đen ngay lập tức đứng thẳng.

“Nếu anh chịu thuê tôi, tôi có thể bảo vệ chuyến đi của anh khỏi bầy sói, vậy được không?”

Chú chó sủa lên một tiếng như muốn nhấn mạnh cho lời đề nghị buôn bán vụng về của cô chủ, rồi nhanh chóng lao đi tập hợp bầy cừu đang bắt đầu di chuyển tán loạn.

Mặc dù người ta thường thuê hiệp sĩ hoặc lính đánh thuê khi đi qua những tuyến đường có tình hình trị an không tốt, nhưng chuyện thuê người chăn cừu để bảo vệ khỏi đàn sói thì anh chưa nghe thấy bao giờ. Đúng là nếu anh thử suy nghĩ về nó thì việc bên cạnh có người chăn cừu ưu tú cũng giống như có thêm tai mắt sắc bén để đề phòng lũ sói. Nhưng sở dĩ anh chưa từng nghe chuyện như thế này bao giờ là bởi vì không có người chăn cừu nào đề nghị làm việc này.

Lawrence nhìn chú chó chạy vòng quanh như đang diễn tập bảo vệ đàn cừu khỏi lũ sói, sau đó ánh mắt anh lại quay về cô gái chăn cừu trước mặt.

Sống trong cô độc, cô gái chăn cừu có lẽ không có cơ hội luyện cách cười giả tạo. Bên dưới chiếc mũ trùm đầu, cô mỉm cười gượng gạo.

Lawrence suy nghĩ một lát rồi trả lời.

“Xin đợi cho một chút. Tôi muốn hỏi ý kiến bạn đồng hành.”

“V-Vâng ạ.”

Về phần mình, Lawrence cảm thấy bức bối đến mức sẵn lòng thuê cô gái này vô điều kiện, nhưng nếu thuê thì anh phải trả tiền cho đối phương, và khi dính đến việc trả tiền thì trong đầu người thương nhân không nghĩ đến gì khác ngoài khoản thiệt hơn.

Lawrence bước vội đến sát ghế xà ích, đánh tiếng với Holo – người đang rảnh rỗi ngồi trên đó ngáp dài . Lawrence nghĩ nếu muốn biết một người chăn cừu có khả năng đuổi sói không thì cách tốt nhất là hỏi một con sói.

“Cô nghĩ sao về người chăn cừu đó?”

“Hửm? Hừm…”

Vừa uể oải dụi mắt Holo vừa nhìn về phía người chăn cừu. Lawrence cũng liếc mắt trông theo và thấy cô gái chăn cừu đang ra lệnh cho chú chó, không nhìn về hướng này.

Dường như không phải cô đang khoe kĩ năng của mình, cô chỉ cố gắng không để lũ cừu đi tán loạn khắp nơi.

Lũ cừu có xu hướng thích tự ý tách ra khi dừng lại ăn cỏ hơn là lúc đi bộ cùng đàn.

Sau khi thu ánh mắt về, Holo mở miệng với vẻ cáu kỉnh.

“Tôi dễ thương hơn chớ.”

Chú ngựa hí lên như thể bật cười.

“Không phải ý đó, chuyện kĩ năng kìa.”

“Kĩ năng?”

“Cô thấy cô ấy là người chăn cừu như thế nào? Chỉ có giá trị thuê nếu lành nghề thôi. Cô nghe chuyện rồi mà, nhỉ?”

Holo nhìn người chăn cừu chỉ bằng cái liếc xéo rồi lập tức đưa mắt về và nói với giọng quở trách.

“Chẳng phải anh đã có tôi rồi sao?”

“Điều đó thì tất nhiên. Nhưng sử dụng người chăn cừu để hộ tống khỏi lũ sói chẳng phải là ý tưởng mới sao? Không chừng có thể trở thành một hình thức kinh doanh mới?”

Hiền giả sói Holo có thể biết được người khác có nói dối hay không, và giờ chắc chắn cũng nhận ra những lời Lawrence nói là thật, nhưng cô vẫn hướng ánh mắt ngờ vực về phía anh.

Tuy nhiên, Lawrence sớm nhận ra ẩn ý của Holo.

“Tôi sẽ không bị mê hoặc bởi sắc đẹp của cô ta đâu. Vì cô dễ thương hơn mà.”

Khi anh nhún vai ý hỏi Holo “vậy được chưa?”, thì cô lập tức trả lời ”vừa đủ điểm đậu”. Cách cho điểm của Holo có hơi khắt khe một chút nhưng vì cô đang bật cười vui vẻ nên ắt hẳn đó là lời nói đùa.

“Vậy, kĩ năng thì sao?”

Nghe Lawrence hỏi, khuôn mặt Holo lập tức trở nên căng thẳng.

“Tôi chưa thực sự nhìn thấy cô ta hành động khi có chó sói nên không thể nói được gì, nhưng tôi nghĩ thứ hạng của cô ta nằm đâu đó ở nửa đỉnh trên.”

“Cô nói cụ thể hơn đi.”

“Tôi có thể cướp cừu khỏi cô ta. Nhưng lũ sói thông thường kể cả đi săn theo bầy đi nữa, có lẽ cũng chỉ là đối thủ nhẹ kí với cô ta mà thôi.”

đỉnh xuất kỳ nhân

đỉnh xuất kỳ nhân

Có thể bạn vốn đã rất hâm mộ thiền sư Thích Nhất Hạnh, có thể bạn chỉ đang có ý định tu tập theo thiền sư, hoặc cũng có thể, bạn mới chỉ đến tên thiền sư ở đâu đó, nhưng dù thế nào, chắc chắn rằng sau cuốn sách này, bạn sẽ khó có thể ngăn mình bị thiền sư cuốn hút.

Thiền sư Thích Nhất Hạnh có một sự hấp dẫn đến kỳ lạ. Mọi phong thái, cử chỉ của thiền sư đều vô cùng giản dị, không khoa trương màu mè nhưng cũng chính vì lẽ đó, lại càng lôi cuốn mọi người đến với thiền sư. Nguyễn Đắc Xuân đã miêu tả, “Sư Ông thời cơm cũng ít và ngủ cũng ít, làm việc lại nhiều thế mà thần sắc lúc nào cũng thanh thoát, đôi mắt trong sáng và thánh thiện, có một lực hút mạnh mẽ, khiến các Phật tử ngồi quanh Sư Ông đều nhìn Sư Ông bằng ánh mắt trìu mến và thương kính. Bảy mươi năm tu học của thầy khiến đạo tâm tỏa ra trên từng bước chân, thanh thản, nhẹ nhàng như lướt mây mỗi khi thiền hành.” Dường như bất kỳ ai có mối liên kết nào với thiền sư, dù là may mắn được trực tiếp gặp thiền sư hay gián tiếp qua những trang sách hoặc phương tiện khác, đều không thể thoát ra được khỏi sự ảnh hưởng của ngài mà chỉ muốn đi mãi theo con đường ngài đã vạch ra. Đó chính là câu chuyện của Tâm Hằng Nguyễn Đắc Xuân sẽ kể cho chúng ta nghe, và cũng có thể đó là câu chuyện của rất nhiều đệ tử khác trên khắp thế giới.

Hy vọng cuốn sách sẽ đem lại nhiều lợi lạc về tri thức cũng như tinh thần cho các bạn độc giả, và nếu có thể, khiến cuộc đời các bạn đi theo một hướng hoàn toàn mới, đầy an lạc và thiện lành. 

con là của báu

con là của báu

Cuốn sách như từng bài chia sẻ từ những thực tế nhưng chứa đựng nhiều bài học dạy con sâu sắc. Từng câu chuyện, từng hoàn cảnh quá gần với thực tế. Không những thế những trường hợp trong cuốn sách này rất phổ biến ở Việt Nam, và hầu như các ông bố bà mẹ nào cũng vấp phải. Nhưng không biết do đâu và phải làm cách nào để khắc phục. Và cuốn sách sẽ lý giải.

Con là của báu
HÃY NUÔI CON TRONG TÂM TRẠNG THOẢI MÁI
Ở một số gia đình kiểu mới (thời kỳ sau đại chiến thế giới lần thứ II), trong nhà, mấy cha con đều là độc giả thân thiết của tuần san truyện tranh Shounen Jump. Người cha thường hay dẫn con đến các trung tâm trò chơi điện tử, cho con chơi trò đập thú, còn mình thì say mê với các trò chơi yêu thích. Kết quả là có những trường hợp đứa trẻ gặp phải những tai nạn đáng tiếc khi cha đang mải mê với trò pachinko Ngược lại, nhìn cảnh hai cha con mặc quần áo đôi, dắt tay nhau đi bộ trên phố, tôi lại có cảm giác người cha này đang nuôi con với một tâm trạng thật nhẹ nhàng và thoải mái.
THỜI ĐẠI TRẺ EM LÊN NGÔI
Thật đáng buồn khi tự chúng ta làm khổ mình khi nuôi dạy con cái. Hiện nay, ở Nhật, các bậc phụ huynh cho rằng cứ theo ý mình và kinh nghiệm bản thân cũng có thể nuôi dạy con đâu ra đấy, trong khi điều này gần như là không thể.
TRẺ ĐƯỢC VOI ĐÒI TIÊN
Chúng không biết trân trọng mọi thứ, nói cách khác là không thể thay đổi quan điểm cố hữu của mình để hòa đồng với môi trường xung quanh. Nhiều trẻ hiện nay nhận thức một cách rất phiến diện: khi chơi nếu mình là nhân vật chính thì sẽ chơi rất sôi nổi, hoạt bát; còn nếu rời khỏi vai chính thì ngay lập tức sẽ không chơi nữa.
Con mình là nhất
NHỮNG XÁO TRỘN SINH HOẠT CỦA TRẺ MẪU GIÁO
Hiện nay, các nhà trẻ, trường mẫu giáo đang rơi vào tình trạng có thể gọi là “cuộc chiến nuôi dạy trẻ vô cùng khốc liệt”. Các cô giáo luôn phải đặt dấu hỏi lớn cho những ông bố, bà mẹ: “Rốt cuộc thì nhà trường hay gia đình là người nuôi dạy trẻ?”
Nhiều hiệu trưởng than thở rằng: “Có rất nhiều bậc phụ huynh không cho con ăn sáng trước khi đến lớp”. Từ trước đến nay, chuyện bỏ bữa sáng là đề tài muôn thuở. Các nhà trẻ và trường mẫu giáo thường xuyên phải nhắc nhở các ông bố bà mẹ cho con ăn sáng.
CẦN GÌ PHẢI QUAN TÂM ĐẾN CON NGƯỜI TA
Tôi nghĩ việc chỉ trích, trách móc phiến diện những bậc cha mẹ chạy theo chủ nghĩa “con mình là nhất” cũng không giải quyết được vấn đề gì, bởi dù trong sâu thẳm trái tim mình, các bậc phụ huynh, đặc biệt là các bà mẹ, đều rất chú trọng nguyên tắc nuôi dạy con bằng tấm lòng rộng lượng, nhưng chính họ lại cảm thấy rõ ràng xã hội hiện đại đầy rẫy những cạnh tranh vô cùng khắc nghiệt. Vậy nên, bằng trực giác và bản năng sẵn có, người mẹ cần thật sáng suốt phán đoán xem phải làm gì để con mình có thể “sống sót” trong xã hội bon chen này.
CHA MẸ NUÔI
Tôi nhận thấy trong xã hội hiện đại, phát triển, một vấn đề còn lớn hơn cả việc nuôi dạy con thế nào chính là bản năng sinh sản của con người đang trở nên yếu dần khi mà ai cũng có nhu cầu ăn ngon mặc đẹp.
LÚC NÀO CŨNG NGHĨ ĐẾN CON
Tôi thực sự rất lấy làm tiếc khi thấy những bà mẹ như thế. Nếu bà mẹ nào cũng tâm niệm được một điều: “Trẻ con không chỉ khôn lớn từ đôi tay của cha mẹ khi ở nhà mà còn trưởng thành từ những đôi tay của những người khác ở bên ngoài xã hội nữa” thì chắc chắn sẽ tạo ra những ảnh hưởng tích cực giúp trẻ phát triển tính tự lập.

thay dầu cho bộ máy doanh nghiệp

thay dầu cho bộ máy doanh nghiệp

Thay Dầu Cho Bộ Máy Doanh Nghiệp

Thay dầu cho bộ máy doanh nghiệp của Giles Johnston là một cuốn sách hướng dẫn hữu ích giúp bạn thực hiện mong muốn trên. Được viết ra từ chính những trải nghiệm của tác giả khi giúp các doanh nghiệp cải thiện tình hình kinh doanh của họ, cuốn sách đặc biệt dành cho những ai có nhiệm vụ vận hành và cải thiện việc phân phối đúng thời hạn - điểm mấu chốt tạo dựng niềm tin trong lòng khách hàng.

Mỗi doanh nghiệp đều gặp phải những vấn đề riêng, nhưng lại có những nhu cầu và giải pháp tương đồng. Nên sau khoảng 5 năm tiến hành các dự án cải tiến cho khách hàng, Giles Johnston bắt đầu nhận thấy một số điểm chung. Tác giả đã tổng hợp và áp dụng những yếu tố chung này một cách “tổng thể” và có kiểm soát hơn, nhờ đó mang lại những kết quả tốt hơn cho các khách hàng sau. Những điểm chung này chính là cơ sở hình thành nên cuốn sách.

Mỗi phần trong cuốn sách gồm nhiều nội dung và luôn kết thúc bằng các Bước hành động. Các phần nội dung không mang tính dập khuôn, mà luôn theo tiêu chí giúp bạn đọc hiểu được nguyên lý của từng phần, sau đó tìm ra cách áp dụng tốt nhất cho doanh nghiệp.

bộ theo dấu chân phật 2

bộ theo dấu chân phật 2

Theo Dấu Chân Phật 2

Cuốn sách này là tập hai. Tập một mở đầu một tường thuật về chuyến hành trình trường thi sáu tháng của hai người Anh, một thầy tu và một cư sĩ, đến những nơi linh thiêng của Phật giáo ở Ấn Độ. Trong chuyến hành hương đi bộ hơn một ngàn cây số này qua một trong những nơi đông dân nhất hành tinh, chúng tôi đã đi khất thực để độ nhật - như ngày xưa chư tăng từng làm - và ngủ dưới sao trời. Tập một đã là chuyến phiêu lưu lý thú. Mặc dù phần hai hành trình vẫn có phần phiêu lưu riêng, và một vài cuộc chạm trán thú vị với động vật hoang dã, nhưng cái mới lạ của nỗ lực đã vơi bớt, nên chúng tôi được đối mặt với nhân tính sâu xa hơn của mình và của người. Vì vậy mà với chúng tôi thì trong hai tường thuật, phần tiếp theo này quý giá hơn.

Bạn không cần phải đọc tập một mới thưởng thức và chia sẻ được những thử thách cam go, niềm vui, và những bài học của chúng tôi ở đây, nhưng có lẽ một chút bối cảnh sẽ làm cho câu chuyện rõ ràng hơn. Ajahn Sucitto không phải thầy trụ trì Tăng viện Chithurst, cũng chẳng phải vị thầy tiếng tăm như ngày nay khi sư phụ của thầy, Ajahn Sumedho, chọn thầy để đáp lại lời mời của Nick đưa một thầy tu theo chuyến hành hương, còn Nick thì vẫn là người phụ trách bảo vệ động vật hoang dã. Chuyến đi bộ đã bắt đầu thật thích hợp tại Lumbini, nơi Đức Phật đản sanh ngay trong biên giới Nepal. Từ đó chúng tôi vượt qua biên giới vào bang Bihar, ngày nay là bang nghèo nhất, đông dân nhất, lạc hậu nhất Ấn Độ nhưng đã từng là trung tâm của nền văn minh Ấn Độ và địa điểm của biết bao sự kiện trong cuộc đời Đức Phật.

Mùa thu năm 1990, khi chúng tôi bắt đầu chuyến hành hương, ban ngày vẫn còn nóng như thiêu đốt, và hầu như chúng tôi dừng chân ở đâu cũng thấy tức thì xuất hiện từng đám người tọc mạch. Chúng tôi thường lặn lội đi tiếp cho đến khi màn đêm buông xuống chỉ để tìm nơi nào đó cho được yên thân, bày một bàn thờ nhỏ để tụng niệm và cố gượng thiền rồi cũng rã rời ngủ thiếp đi. Sau khi lại làm lễ puja rồi thiền khi bình minh vừa rạng, có lẽ chúng tôi sẽ đi được vài cây số nữa rồi trời bắt đầu nóng nực. Đến gần trưa chúng tôi thường vào làng, ngồi xuống đâu đó, chờ một lời mời ăn - mà, kỳ lạ thay, hầu như luôn xuất hiện. Ban đầu, Ajahn Sucitto muốn mỗi ngày chỉ ăn một bữa, nhưng dần dà rồi sự cam go nơi cái chúng tôi đang cố thực hiện đã dẫn đến một đĩa nho nhỏ đậu gà hay ít bánh quy lúc dừng chân buổi sáng trong quán trà. Sự chu cấp và bố thí chúng tôi nhận được dường như thật kỳ diệu - chúng tôi chỉ chịu đói có ba ngày.

Mới đầu thì cái thách thức chủ yếu nằm ở sự gắng gượng của thể xác - duy trì việc đi bộ trong cái nóng ngày này qua ngày khác bằng chế độ dinh dưỡng thiếu hụt và sự kiệt sức vì từng trận kiết lỵ. Những vết đứt nhỏ mưng mủ lên nên dần dà Ajahn Sucitto bị vết thương ở bàn chân, và do thiếu chất đạm nên chúng tôi còn không nghĩ cho thông suốt được nữa là. Rồi những khác biệt về tính cách bắt đầu gây tác hại: Nick theo đuổi những vết tích động vật hoang dã còn lại giữa cả nhân loại ấy, Ajahn Sucitto một lòng với siêu việt thì lại không hứng thú với cảnh vật. Thầy chỉ muốn đi vào nội tâm.

Đến Rajgir, một nơi nghỉ ngơi ưa thích của Đức Phật, chúng tôi đã xuống tận đáy. Trong cánh rừng đích thực đầu tiên chúng tôi tới, chúng tôi bị toán thổ phỉ tay cầm rìu từ rừng xuất hiện trấn lột. Chúng tôi mất gần hết: tiền bạc, hộ chiếu, đồ hạ trại, máy ảnh, thậm chí gần hết áo quần. Tuy nhiên, Ấn Độ vẫn thường như vậy, tai ương đã có khía cạnh nhân từ: sau khi bị lột gần trụi lũi, chúng tôi được lòng quảng đại và từ tâm của người khác khích lệ và tác động sâu xa hơn. Về vật chất thì chúng tôi đã có quần áo cùng trang bị mới và đủ tiền để mua vé xe lửa đi Calcutta, là nơi chúng tôi hy vọng đổi lại hộ chiếu, séc du lịch, và vé máy bay để còn tiếp tục. Nhưng sự mong manh yếu đuối còn khiến chúng tôi khiêm nhường hơn, phơi phới hơn, và tự do hơn. Ấn Độ nện chúng tôi một trận tơi bời và, một cách kỳ lạ nào đó, chúng tôi đã qua được thử thách. Có lẽ phần tiếp theo trong chuyến hành hương, nếu chúng tôi được phép thực hiện, sẽ khác - sáng suốt hơn, từ bi hơn - thậm chí đúng là cung cách cần có của một chuyến hành hương.

Mục lục:

Phần mở đầu

Tháng thứ tư: Bobh Gaya đến Varanasi

Tháng thứ năm: Varanasi đến Lumbini

Tháng thứ sáu: Lumbini đến Kathmandu

Tháng thứ bảy: Núi non

Chú thích

Bảng chú giải thuật ngữ

Nhân vật

Thông tin tác giả:

Ajahn Sucitto sinh năm 1949 tại London. Sau khi học đại học, thầy du hành đến phương Đông, trở thành tỳ kheo ở Thái Lan năm 1976. Từ năm 1978 thầy trở lại Anh làm đệ tử của Ajahn Sumedho. Năm 1992 thầy trở thành trụ trì của Cittivaveka, Tăng viện Chithurst. Hiện thầy hướng dẫn nhiều khóa an cư ở châu Âu và Bắc Mỹ, và dành thời gian viết sách. Turning the Wheel of Truth (Shambhala, 2010) là một trong những cuốn sách nổi tiếng nhất của thầy.

Tiến sĩ Nick Scott sinh năm 1952. Năm 1972 ra trường, ông sang Ấn Độ, ở đó bắt đầu quan tâm đến thiền Phật giáo. Ba năm sau ông về lại Anh và đạt học vị tiến sĩ về Sinh thái học Thực vật. Ông làm việc trong các khu bảo tồn thiên nhiên, và cũng dành nhiều thời gian hướng dẫn thiền tập và viết sách. 

những điều tôi biết về kinh doanh tôi học từ mẹ tôi

những điều tôi biết về kinh doanh tôi học từ mẹ tôi

Những Điều Tôi Biết Về Kinh Doanh Tôi Học Từ Mẹ Tôi

Đây không phải là cuốn sách kinh doanh phổ biến, bởi trong sách không có câu triết lý nào được đưa ra, cũng không có 'kinh thánh trong kinh doanh' được đúc kết. Tim Knox - tác giả của cuốn sách - chỉ kể về những kinh nghiệm được đúc rút với giọng nói hài hước (đôi khi là mỉa mai). Nhưng không có nghĩa Tim đang nói với bạn rằng: Kinh doanh là một trò đùa, và nó dễ dàng thực hiện. Mà trái lại, sự hài hước đó được nói ra trên một cách nghĩ hoàn toàn nghiêm túc, chân thành.

Mặc dù là một cuốn sách, nhưng cách trò chuyện của tác giả giống như lời tâm tình của một người bạn. Và nhờ đó, đối với bất kỳ ai dấn thân vào thế giới kinh doanh 'lạnh lùng, tàn nhẫn', họ sẽ cảm thấy bớt cô đơn hơn khi cùng được chia sẻ các mối quan tâm chung.

Những điều tôi biết về kinh doanh tôi học từ mẹ tôi là một cuốn sách mang tính ứng dụng cao.

- Dành riêng cho những người đang thực sự khao khát thành công trong kinh doanh, khao khát hiểu biết và mong muốn có cuộc sống tốt hơn thông qua những kinh nghiệm thực tiễn, những câu chuyện hài hước và thú vị đến kinh ngạc.

- Dành riêng cho những người trong nghề kinh doanh muốn vươn lên trở thành nhà lãnh đạo thành công.
- Dành cho những nhà lãnh đạo muốn có những lời khuyên và chỉ dẫn thực tế.
- Dành cho những người muốn tự lực và theo đuổi những ước mơ lớn.
- Dành riêng cho những người biết được rằng những gì đáng có là những gì đã bỏ công sức ra để có được.
- Dành cho những nhà quản lý muốn có một kế hoạch kinh doanh tốt.
- Thực sự dành cho những 'người cầm lái' chứ không dành cho 'hành khách trên xe'

Nếu bạn là nhà quản lý, đặc biệt là các doanh nghiệp vừa và nhỏ thì rất nên đọc cuốn sách này!

------

Mẹ Tim, bà Gertrude Knox - một người phụ nữ tuyệt vời đã dạy cho con trai nhỏ yêu quý của mình rằng 'Con có thể trở thành bất cứ ai mà con muốn, và con có thể làm bất cứ điều gì mà con muốn làm !'

Tim đã học được từ chính người mẹ tuyệt vời đó rằng, 'Cuộc sống không cản đường một con người với một cái đầu cứng rắn, một bộ xương chăc, một cái miệng thông minh và một trái tim chân thành !'
... 'Đừng bao giờ để cho người khác nói với con rằng con có thể hay không thể làm gì. Và đừng để họ nói rằng con có thể hay không thể trở thành ai đó. Con phải cho họ thấy con có thể làm gì và con sẽ trở thành người mà con muốn'
... 'Sẽ chẳng có ai làm điều đó cho con đâu con trai. Vì thế con phải tự làm điều đó cho mình'.
... 'Để có thể giúp đỡ người khác, anh phải quên những điều anh nghĩ họ muốn nghe mà phải đi thẳng vào những điều anh nghĩ họ cần phải nghe' Larry Winget.
.... 'Thứ quan trọng không phải là thứ bạn mang theo mình mà là thứ bạn đã để lại'
Tôi không có ý nói xấu đâu, nhưng...
Có một số người tìm thấy niềm vui to lớn trong việc mang nỗi đau trải rộng khắp mọi nơi
.... Có một số người thích đắm mình trong sự phiền muộn của bản thân giống như những con lợn đầm mình trong vũng bùn
... Có một số người chỉ cảm thấy hạnh phúc khi họ thực sự đau khổ, hay khi họ khiến tất cả những người xung quanh đau khổ như mình.
... Có một số người chỉ nhận ra rằng, họ hạnh phúc khi họ làm mọi thứ trong khả năng để khiến cho chính bản thân gặp bất hạnh.
... Có một số người tự đày đọa chính mình. Rồi họ cứ ngồi đó và tự hỏi tại sao họ lại luôn luôn thất bại.
... Có một số người sẽ mang xuống huyệt những lời phàn nàn rằng cuộc sống đã khiến họ khốn đốn. Đó là những người trên mộ của mình sẽ khắc trên mộ mình những câu kiểu: 'Tôi đã biết thế nào chuyện này cũng xảy ra mà' hay 'Hãy nhìn xem cuộc sống đã làm gì với tôi này!'
... Có một số người sẽ chết một cái chết cay đắng trong khi chờ một con thuyền đến và cơ hội đến gõ cửa nhà mình'
Bạn thành công trong cuộc sống cá nhân khi những người thân yêu nhất của bạn hạnh phúc, khỏe mạnh và cùng chung sống hòa thuận.
... Bạn thành công trong cuộc sống cá nhân khi mọi người yêu quý bạn k phải vì số tiền mà bạn có mà bởi vì chính con người bạn.
... Bạn thành công trong cuộc sống cá nhânkhi bạn nghĩ đến ng khác trước khi bạn nghĩ đến bản thân mình
...Bạn thành công trong cuộc sống khi bạn thấy vui khi cho đi nhiều hơn là khi nhận
...Bạn thành công trong cuộc sống khi bạn có được sự kính trọng và tình yêu của những người bạn kính trọng và yêu thương.
... Vậy, hãy đọc, thưởng thức, học và hành động thôi!

lên gác rút thang

lên gác rút thang

Hiện nay, các nước đang phát triển phải chịu sức ép lớn từ các nước đã phát triển cũng như từ việc thiết lập chính sách phát triển quốc tế do chính các nước đã phát triển kiểm soát trong việc áp dụng những “chính sách tốt” và “thiết chế tốt” nhằm đẩy nhanh tốc độ phát triển kinh tế của những quốc gia này[1]. Theo chương trình nghị sự này, “những chính sách tốt” là những chính sách được người ta soạn cho nhiều quốc gia dưới tên gọi: đồng thuận Washington, bao gồm chính sách kinh tế vĩ mô giới hạn, tự do hoá thương mại và đầu tư quốc tế, tư nhân hoá và giảm bớt sự can thiệp của nhà nước.[2] “Những thiết chế tốt” về cơ bản chính là những thiết chế của các quốc gia phát triển, đặc biệt là các quốc gia Anglo-America, trong đó có: chế độ dân chủ, bộ máy hành chính tốt, bộ máy tư pháp độc lập, quyền sở hữu tư nhân (bao gồm cả quyền sở hữu trí tuệ) được bảo vệ một cách chắc chắn; và các thiết chế tài chính cũng như quản trị công (trong đó có ngân hàng trung ương độc lập về mặt chính trị) phải minh bạch và hướng theo thị trường.

Như chúng ta sẽ thấy trong các chương sau của tác phẩm này, đã có những thảo luận sôi nổi về việc các chính sách và thiết chế được đề nghị có thích hợp với các nước đang phát triển hiện nay hay không. Tuy nhiên, điều ngạc nhiên là, nhiều người phê bình, tức là những người nghi ngờ về khả năng ứng dụng của các khuyến nghị này vẫn tin rằng các chính sách và thiết chế “tốt” đó đã được các quốc gia đã phát triển áp dụng khi những nước này còn đang phát triển.

thắp sáng đèn chân lý

thắp sáng đèn chân lý

Theo Phật giáo Nguyên thủy, trong dời người, chúng ta tối đa được xuất gia 7 lần. Tôi đã sử dùng gần 1 phần 3 số đó. Lần đầu tôi xuất giao gieo duyên với thiền sư nổi tiếng người Ashin Tejaniya, Viện trưởng thiền viện Shwe Oo Min Dhammasukha, Yangon. Myanmar. Còn lấn thứ 2 với Hòa thượng Thích Huyền Diệu tại đất Phật Bồ Đề Đạo Tràng, Ấn Độ và Lâm Tỳ Ni, Nepal.

Trong lần xuất gia thứ nhất, chúng tôi có 3 anh em. Trong lần thứ 2 xuất gia, chúng tôi có 8 huynh đệ. Và người hướng dẫn chúng tôi đắp y vàng, hàng ngày cùng chúng tôi 4 giờ sáng tụng kinh lễ Phật trên chánh điện, chỉ bảo chúng tôi oai nghi của người xuất gia không ai khác chính là sư bà Thích Nữ Giác Liên. Những trải nghiệm khó quên của 8 ngày xuất gia nơi đất Phật chắc sẽ in đậm mãi trong tâm trí tôi trong nhiều kiếp.
Thế rồi tôi nhận điện thoại. Sư bà Thích Nữ Giác Liên từ Ấn Độ về Việt Nam. Thế rồi chúng tôi lại được đón sư bà ở Thủ đô Hà Nội. Vừa mừng vừa tủi. Vừa vui vừa thẹn thùng. Nhớ về 8 ngày quý giá khi được đắp lên mình tấm y vàng và sống phạm hạnh của người con Phật xuất gia tại chính thánh địa Ấn Độ và Nepal.
Thế rồi Sư bà Thích Nữ Giác Liên cho biết vừa hoàn thành 3 tác phẩm mới “Như thế nào là giả thoát”, “Bờ giải thoát”, “Thắp sáng đèn chơn lý”. Tôi được sư bà tặng cho bản đánh máy cả 3 cuốn sách này. Tôi đã đọc ngấu nghiến cả đêm. Sau đó đọc lại thật chậm. Để rồi ngồi viết nên những dòng chữ này.
Tôi muốn nói về tác phẩm “Thắp sáng đèn chơn lý”.
May mắn vô cùng khi Đức Phật đã tìm ra chân lý. Thái tử Tất Đạt Đa cũng là ngươi bình thường như bạn và tôi và bao chúng sinh trong cõi ta bà này nhưng ngài đã quyết từ bỏ tất cả, quyết ra đi tìm chân lý. Và ngài đã tìm thấy. Ngày tìm thấy cách dây 26 thế kỷ.
Suốt 26 thế kỷ nay, đèn chân lý đang cháy, đang tỏa sáng. Chiếc đèn thần kỳ diệu này cháy được là nhờ 4 chúng: tăng, ni, cận sự nam và cận sự nữ. Đèn chân lý đã có sẵn, vậy thì sao không biết thắp. Bổn phận của chúng ta, những người con Phật phải thắp sáng đèn chân lý này.
Mỗi chúng ta thắp sáng bằng từ bi và trí tuệ, bằng tứ diệu đế, bằng bát chánh đạo, bằng thập nhị nhân duyên, bằng 37 phẩm trợ đạo. Chúng ta thắp sáng mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây. Chúng ta nhắc nhau thắp đèn. Không có đèn, tối như đêm, dày như đất biết đường nào mà lội, biết lối nào mà đi!
Trong tác phẩm “Thắp sáng đèn chơn lý” sư bà Thích Nữ Giác Liên đã rất tài tình thắp sáng đèn bằng trải nghiệm mấy chục năm tu tập của chính mình. Sư bà có 2 dòng máu Việt Ấn này có những tài năng quá đặc biệt, có số phận và cuộc đời cũng rất khác lạ. Tôi biết về Sư bà từ lâu nên có cảm giác vừa xa vừa gần, vừa thấy sư bà như bên cạnh mình như 1 ngươi mẹ nhưng cs khi lại thấy như tận trên mây cao – Phật cũng gần mình mà rất xa mình mà. Khi tôi tu tốt, sư bà rất gần. Khi tôi tu kém, sư bà ở mãi trên mây!
Tác phẩm “Thắp sáng đèn chơn lý” được sư bà Thích Nữ Giác Liên thể hiện bằng thơ. Tài tình thay. Thơ thì dễ đọc, dễ ngâm, dễ vào lòng người hơn văn. Thơ thì ngắn hơn và hợp với số đông chúng sinh hơn.
Tôi thuộc lòng nhiều bài thơ trong “Thắp sáng đèn chơn lý”. Ví như bài “Sáu cửa gài then”. Này nhé. “Thiền thất cài then; Sáu cửa lặng yên; Bồ đề rô nở; Quả giác tròn duyên”. Hay bài “Vào nhà Như Lai” rất hay và cũng như một bài kệ, một bài hướng dẫn tu rất ngắn, dễ hiểu và dễ thực hành. Này nhé. “Ai muốn vào cửa Phật. Giữ thân ý trang nghiêm. Lợi danh như bọt biển. Chưa thành Phật cũng nên Tiên”.
Tôi rất vui mừng, rất hạnh phúc khi “Thắp sáng đèn chơn lý” được xuất bản. Như vậy, cùng với “Đường về xứ Phật” 4 tác phẩm của Sư bà Thích Nữ Giác Liên giúp mỗi chúng ta có cẩm nang tu tập. Tôi thiết nghĩ, nếu bạn thực sự ứng dụng những gì sư bà hướng dẫn ở đây, chắc chắn sẽ có những bước đi vững chắc trong con đường tiến tới bờ giải thoát của mình.
Xin thành tâm chúc mừng quý vị đã may mắn có tác phẩm trên tay. Xin đê đầu đảnh lễ trước Sư bà Thích Nữ Giác Liên và nguyện mong sư bà thật khỏe mạnh để làm chỗ dựa vững chắc cho chúng con, để thay mặt đức Phật đưa đường chỉ lối cho chúng con. Để đèn chơn lý luôn sáng. Cả ngày lẫn đêm.

bờ giải thoát

bờ giải thoát

Ngay từ những ngày đầu tiên tìm hiểu về Phật pháp và bước chân vào con đường tu học, tôi đã có một niềm tin mạnh mẽ rằng: Tôi sẽ tìm cho mình được một lối sống thiện lành và một phương pháp thanh tịnh tâm trí. Vì đối với tôi, đạo Phật là một đạo sống chứ không phải là một môn học siêu hình, phương pháp của Ngài là phương pháp thực tiễn, không phải là phương pháp trừu tượng, suy tưởng. Và từ đó, tôi thực hành Phật pháp với một niềm tin như vậy! Tôi hiểu rằng không thể dễ dàng thoát khỏi mọi khổ đau, tìm được hạnh phúc và mong cầu giải thoát chỉ đơn giản bằng sự cầu nguyện hay thực hành các nghi lễ. Đức Phật đã từng nói: “tâm trí là kẻ tiên phong trong tất cả các trạng thái tinh thần”, bất cứ chúng ta làm gì, việc đó bắt đầu nơi trí óc của chúng ta, vì vậy để ngăn chặn không cho những tư tưởng tội lỗi nổi lên trong đầu óc thì chúng ta chỉ cần làm điều thiện. Trong cõi ta bà này có quá nhiều khổ đau và sự ràng buộc, nhưng tôi vui mừng và tin tưởng rằng những gì tôi đang tu học và thực hành Phật pháp hôm nay đang là những mầm ươm giải thoát.

Có lẻ, ở nhiều kiếp xa xưa trước, tôi cũng đã có may mắn biết đến Phật pháp nên kiếp này tôi có phước lành được gặp nhiều quý Thầy, quý Sư cô. Cách đây không lâu, tôi được gặp Ni Sư Thích Nữ Giác Liên, được đảnh lê Thầy, được trò chuyện cùng Thầy, được Thầy chia sẻ rất nhiều về cuộc đời và con đường tu học của Người, tâm trí tôi như bừng sáng và niềm tin vào Phật pháp càng trỗi dậy mãnh liệt trong tôi. Ni Sư Thích Nữ Giác Liên – một con người đặc biệt, mang trong mình hai dòng máu Ấn – Việt, một người Thầy tuyệt vời, những lời tâm sự thật gần gũi, những lời dậy bảo rất đỗi bình dị nhưng thật sâu sắc. Đặc biệt, tôi và một vài đồng nghiệp của tôi còn được thưởng thức món bún riêu chay do Thầy trực tiếp nấu. Chia tay Thầy rồi, nhưng nụ cười hiền hậu, giọng nói nhẹ nhàng, lời pháp thâm sâu và những lời đạo ca thanh thoát vẫn làm rung động tâm hồn tôi.
Trước khi chia tay, Thầy không quên trao cho tôi tập bản thảo mang tên “Bờ giải thoát” mà chính Ni Sư là tác giả. Tôi đã bị hẫp dẫn ngay bởi tiêu đề của tập thơ – Bờ giải thoát – chính là bến bờ mà tôi và nhiều người trong chúng ta đang tìm cầu.
Đây là một tập thơ rất có giá trị được viết bởi một tu sỹ có tâm. Mỗi câu thơ, từng con chữ như nhắc nhở chúng ta, hướng dẫn chúng ta tu tập. Ngay các tiêu đề cũng là những lời huấn thị, những lời dạy bảo và chúng ta chỉ việc “y giáo phụng hành"
Thật ra, từ trước đến nay tôi hay nghe pháp thoại, nghe nhạc thiên, rồi đọc sách, tụng kinh để lấy đó làm cốt lõi, làm đường đi để tu tập. Lần đầu tiên tôi đọc thơ và dùng thơ làm hành trang tu tập. Tôi làm nghề tài chính kế toán nên khá xa lạ với thơ và hình như thấy thơ có gì đó không thật, … ảo là khác. Nhưng thơ của Ni sư Thích Nữ Giác Liên rất khác. Thơ của Ni sư là những lời dạy. Thơ của Thầy là hướng đạo, là khuyến tu.
Tôi đọc rất kỹ 2 bài gần cuối là “Một đóa hồng liên” và cứ thấy quanh mình 1 đóa hoa sen hồng rất đẹp đang dâng lên cúng Phật. Hoa sen là biểu tượng của Đạo Phật. Sen hồng là biểu tượng của Việt Nam. Tôi ước mong ai ai trong số 90 triệu dân Việt Nam cũng may mắn biết đến Phật Pháp như tôi. Để cùng dâng đóa sen hồng thơm ngát lên chư Phật và chư Bồ Tát mười phương.
Tôi đọc lại thêm 1 lần nữa bài “Hoa ngát hương”. Tôi nguyện hương lòng, hương tâm của tôi và mọi bạn bè người thân bay đến mười phương chư Phật, chư Bồ tát mười phương. Tôi như thấy mình là 1 cây hương, 1 bông sen đang tỏa hương thơm ngát.
Tôi nhất định sẽ tặng tác phẩm quý giá này đến người thân và bạn bè của tôi. Tôi nguyện mong những lời chỉ dạy của Ni sư Thích Nữ Giác Liên trong tác phâm quý này đến tay thật nhiều độc giả.
Tác giả:
Thích nữ Giác Liên còn có tên gọi Fatima – cái tên được cha mẹ đặt để tri ân Thánh Fatima về sự có mặt của Ni sư trên cõi đời. Fatima có cha tên Abdul Hamed (con trai của Đại sứ Ấn Độ Imarhim), bà nội là người Pháp, bà ngoại là người Trung Hoa.
Hamed đã bất chất luật lệ của người Ấn (không lấy vợ ngoại tộc) để đến và cưới một người phụ nữ có nguồn gốc Trung Hoa được sinh tại Việt Nam, sau đó hai người đã phải chịu cảnh ly tan do gia đình áp đặt. 7 tuổi, Fatima đã phải chịu cảnh lìa xa cha, cùng mẹ trốn sự truy tìm của ông nội khắp nơi, cuộc sống thiếu thốn, cực khổ trăm bể.
19 tuổi, Fatima quyết định xuất gia để mong giải thoát khỏi chuỗi vòng dây oan trái của cuộc đời. Trên con đường tu tập, Ni sư đã được gặp ba vị Thầy: Ni sư Trưởng Huỳnh Liên, Hòa Thượng Thích Trí Quảng, Hòa Thượng Huyền Diệu… Hiện nay, Ni sư trụ trì tại chùa Phước Hải, Mang Thít, Vĩnh Long. Ni sư với hạnh nguyện cao cả, nhiều năm nghiên cứu giáo lý Phật đà, ngõ hầu đem giáo lý huyền diệu làm lợi cho chúng sanh!

Tải Sách là website thư viên sách chia sẻ tài liệu sách với nhiều định dạng pdf/epub/mobi/prc/azw3 được tổng hợp mới nhất. Bạn có thể đọc online hoặc download về các thiết bị di động, máy tính, máy đọc sách để trải nghiệm.

Liên Hệ