<p>Chó Hoang Và Xương</p>
<p>Chương 1:</p>
<p>Khúc xương: Trở lại thành phố Đằng (Trích)</p>
<p>....</p>
<p>Mấy bà cụ ngồi hóng gió tán gẫu đầu ngõ thấy cô xách đồ, ánh mắt đục ngầu quan sát cô mấy lần. Miêu Tĩnh nhận ra một người trong đó, là bà Trương.</p>
<p>"Cháu, cháu là... nhà họ Trần ở tầng hai..."</p>
<p>"Miêu Tĩnh, em gái của Trần Dị trước kia ạ."</p>
<p>Bà Trương kinh ngạc. "Sao, sao cháu lại trở về?"</p>
<p>"Vâng." Miêu Tĩnh buông túi đồ xuống. "Trần Dị không ở nhà, mấy năm nay anh ấy có khoẻ không ạ?"</p>
<p>Nói đến Trần Dị thì nói mãi không hết chuyện. Người ta bảo anh bao nhiêu năm qua vẫn chứng nào tật nấy, sớm muộn gì cũng vào Sở Cảnh sát ăn cơm tù, vậy mà anh vẫn sống yên ổn trong những lời gièm pha của bà con lối xóm đến tận hôm nay.</p>
<p>"Vẫn vậy thôi, ngần ấy tuổi rồi mà không lập gia đình, suốt ngày cặp kè với mấy đứa hư hỏng..."</p>
<p>Miêu Tĩnh biết sáu năm nay Trần Dị không làm nên trò trống gì, cũng đi tỉnh khác ở hai năm, sau này trở về hợp tác với bạn làm ăn, suốt ngày qua lại với mấy người không đàng hoàng. Gần đây anh mở một quán bida gần khu này, nhưng hình như Trần Dị đã đi đâu đó, gần nửa tháng chưa về.</p>
<p>Cô hoàn toàn không trông cậy anh có thể làm nên nghiệp lớn gì. Một tên côn đồ chỉ tốt nghiệp trường nghề, suốt ngày lừa đảo tống tiền, ẩu đả gây chuyện như anh, làm người bình thường mà không ngồi tù là đã khá lắm rồi.</p>
<p>Chuyện về Trần Dị kể mãi không hết, nhưng Miêu Tĩnh cũng không hề kém cạnh. Cô không chờ bà Trương chuyển đề tài đến mình, viện cớ bận việc rồi xách đồ đi thẳng lên tầng.</p>
<p>Cô dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, bắt đầu từ phòng bếp, phòng vệ sinh. Đồ nên vứt đều vứt, đồ cần mua đều mua. Đói bụng thì ăn mì ăn liền và bánh quy, mệt thì nằm ngủ ở phòng của Trần Dị. Đến khi đồ đạc mua trên mạng giao đến, cô mới đi thu dọn phòng mình, chùi rửa lau dọn, lắp ráp đồ đạc, giặt ga giường quần áo.</p>
<p>Miêu Tĩnh bới được khá nhiều đồ trong tủ bát bám đầy mạng nhện. Quần áo năm xưa của cô, bài thi trung học và sách giáo khoa đều được đặt trong bao tải buộc chặt. Cô sắp xếp thật lâu, bỏ mấy thứ này vào thùng đóng kín, đặt dưới gầm giường, rồi lấy từng món trong va li ra bày biện, cuối cùng cũng trang trí xong phòng ốc.</p>
<p>Cô còn tiện thể tổng vệ sinh cho phòng Trần Dị, nào là bụi bặm trên nóc tủ, rèm cửa sổ mấy năm không giặt, giặt chăn đệm quần áo đem đi phơi, rồi lại lau cửa sổ. Quét ra từ gầm giường tàn thuốc khô quắt và dây buộc tóc đủ màu của phụ nữ, cô thẳng tay vứt mấy thứ rác rưởi đó đi.</p>
<p>Bận rộn suốt cả tuần, cô mệt mỏi đến độ người ngợm ê ẩm. Hàng xóm nghe thấy động tĩnh trên tầng hai đều biết nhà họ Trần có người về. Mấy căn hộ bên cạnh mới chuyển đến vài năm nay không hề biết Miêu Tĩnh, thấy cô tầm hai bốn hai lăm tuổi, dáng vẻ thanh tú xinh xắn, khí chất lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với Trần Dị. Có hàng xóm cũ biết chuyện, thao thao bất tuyệt kể lại chuyện của nhà họ Trần.</p>
<p>(Còn tiếp)</p>
<p>Chó hoang và xương - Hưu Đồ Thành</p>