<p>Ngày Về</p>
<p>Ngày về là những mảnh ký ức về những ngày Thầy Thích Nguyên Tịnh làm thị giả bên Sư Ông Làng Mai (Thiền sư Thích Nhất Hạnh), đan xen những chiêm nghiệm và câu chuyện của cá nhân Thầy, được trình bày ở dạng những bài viết ngắn. Giữa các bài viết là các bài thơ do chính Thầy sáng tác.</p>
<p>Tác giả:</p>
<p>Tác giả là Thầy Thích Nguyên Tịnh, một trong những thị giả của Thiền sư Thích Nhất Hạnh sau khi Sư Ông vừa trải qua cơn bạo bệnh.</p>
<p>Trích đoạn sách:</p>
<p>Con sẽ tự khắc thấy Thầy ngay</p>
<p>Thầy hát cùng chúng tôi bằng cả trái tim. Thầy rất thích nghe các con của Thầy hát bài này. Bài thơ ấy cũng hàm chứa một sự thực tập rất sâu sắc mà Thầy muốn nhắn nhủ. Đêm nay, giữa khung cảnh ấm tình này, Thầy đã hát và phát âm rõ ràng nhiều từ. Các con của Thầy vui quá, xúc động quá, nhiều sư em đã vừa hát vừa đưa tay lên quẹt những giọt nước mắt không ngăn được. Mà thực sự không ai cần phải cố gắng ngăn cản những giọt nước mắt hạnh phúc ấy. Các anh chị em đã nói lên niềm vui khi nghe được những từ Thầy phát âm tròn chữ trong bài hát. “Bạch Thầy, Thầy hát rõ chữ lắm!”, “Thầy ơi, Thầy phát âm chữ ‘cẩn trọng’ hay ghê!”, “Thầy ơi, mình hát lại một lần nữa nghe…” Thầy có vẻ hơi mắc cỡ khi các sư con khen nhiều quá, nên đã vừa cười vừa nói: “Thôi được rồi!” Thầy còn nói thêm mấy câu nữa, nhưng do vừa nói vừa cười thành tiếng nên chúng tôi không nghe rõ. Tâm linh anh chị em chúng tôi ai cũng bị chấn động bởi những từ Thầy nói. Dù những từ Thầy nói phát xuất từ kết quả tập luyện hay đi ra từ tàng thức thì chúng tôi đều hạnh phúc như nhau. Nhiều người trong số chúng tôi chưa từng nghe Thầy nói lại một từ nào kể từ ngày Thầy bệnh. Thầy đưa tay chỉ tới phía trước. Mọi người nhìn theo hướng ánh mắt Thầy. Sư em Trăng Non Cao đang vừa cười vừa đưa tay thấm những giọt nước mắt. Không phải một mình sư em xúc động. Nhiều người đã khóc. Thầy cũng xúc động và ánh mắt Thầy tràn đầy tình thương. Chúng tôi tìm thấy bóng dáng Thầy nơi thâm sâu năm uẩn của chúng tôi. Trở về và yên lại, chúng tôi tức khắc thấy được bóng dáng Thầy hiển hiện. Tôi mãi mãi tin lời Thầy:</p>
<p>Chúng ta hãy cùng đi chơi
Nơi bản môn
Để thấy giữa trời tuyết đông
Hoa anh đào nở rộ
Tại sao lại nói tới chia ly
Em thấy không?
Tôi không cần chết
Mà với em mỗi phút giây vẫn có thể trở về.
(Nhất như – Thầy Làng Mai)</p>
<p>Mục lục:</p>
<p>I. Nâu sồng quê hương ngời sáng
Cõi thương lên tiếng gọi
Ngồi yên thấy rõ
Một bát cơm ngàn nhà
Cùng Thầy rong chơi
Trời Phương Ngoại
Tiếp nhận gia tài
Bao la (thơ)
Ngồi chơi (thơ)</p>
<p>II. Nước mắt ngày xưa nay đã thành mưa
Vô lượng cánh vô ưu (thơ)</p>
<p>III. Như gặp lại ngàn xưa
Mưa tuổi thơ
Bàn chân Thầy
Hội vui
Con sẽ tự khắc thấy Thầy ngay
Chúng ta có mặt trong nhau
Ngày tiếp nối của Thầy 90
Hai đóa hoa quỳnh
Sáng cõi trăng sao (thơ)</p>
<p>IV. Vườn Ươm đón Thầy về
Tình thầy trò
Hoa mộc
Thấy được hạt giống bồ đề nơi con
Bao la
Đại giới đàn
Ba lần tắm biển
Thắp cõi trăng sao (thơ)</p>
<p>V. Rong chơi cõi ngoài
Tiếng gọi
Cánh diều đất Việt
Cùng nhau đi về phía mặt trời
Mỗi bước chân là huyền thoại, mỗi bước chân là trị liệu
Rong chơi thật địa
Mây trắng về nguồn
Lời nguyện (thơ)</p>
<p>VI. Gọi về tiếng chân xưa
Giữ lửa
Rau rịa
Bảy mươi năm một chai xì dầu
Sum họp
Mỗi phút giây vẫn có thể trở về
Lòng biết ơn
Tương phùng
An trú</p>
<p>VII. Cánh đồng thơm quê Mẹ
Mùa báo
Về chùa
Tuổi thơ
Những ngọn núi cao
Nụ cười
VIII. Ngàn xưa hẹn trở về
Để tôi cùng có mặt
Bên Thầy
Ngày về
Tiếng gọi vào dòng
Trở về (thơ)</p>
<p>IX. Bóng dáng Phật sơ sinh
Ngồi yên (thơ)</p>
<p>X. Thầy có mặt cho con ngàn đời
Tình Thầy
Trao truyền và tiếp thọ
Bàn tay hoa
Người anh thương kính của Thầy
Tay con trong tay Thầy
Lòng biết ơn
Thắp lửa</p>
<p>XI. Mây tím gọi nhau vẹn một lòng
Ngày về (thơ)
Năm uẩn núi trăng</p>