osho - sự hiểu biết

osho - sự hiểu biết

Sự hiểu biết không như những gì nhiều người vẫn nghĩ.

Trước tiên, cần phải hiểu rằng tri thức không phải là sự hiểu biết. Tri thức là biểu hiện của sự hiểu biết. Vẻ bề ngoài đó không phải là cái vốn có của chúng ta mà do ta học hỏi từ người khác.

Sự hiểu biết có được là nhờ vào quá trình phát triển của khả năng nhận thức bên trong. Khả năng nhận thức không phụ thuộc vào kiến thức, nó thường phụ thuộc vào năng lực tư duy. Người thông minh không tách

mình ra khỏi những kinh nghiệm trong quá khứ và anh | ta đối diện với cuộc sống hiện tại. Anh ta là người không từ chối mà luôn thích ứng. Bởi thế mà anh ta lúc nào cũng khó nắm bắt, không một ai có thể biết chắc được những gì anh ta định làm.

Một người Thiên Chúa giáo, một người theo đạo Tin lành và một người Do Thái nói chuyện với một người đàn ông, người này bảo rằng ông ta chỉ còn sống được sáu tháng.

- Anh sẽ làm gì, nếu bác sĩ nói anh chỉ còn sống được sáu tháng. Người đàn ông hỏi người theo đạo Thiên Chúa giáo,

- À! Anh chàng đáp. - “Tôi dành tất cả cho nhà thờ, đi lễ mỗi chủ nhật và thường xuyên thỉnh cầu Đức Mẹ Maria?

- Vậy còn anh? - Người đàn ông hỏi người theo đạo Tin lành.

“Tôi sẽ bán tất cả mọi thứ và đi một vòng quanh thế giới, tôi muốn tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời còn lại của cuộc sống.

Anh thì sao? Ông ta hướng về phía người Do Thái. “Tôi à, tôi sẽ tìm gặp một bác sĩ khác. Đó là sự hiểu biết!

osho đàn ông - the book of men

osho đàn ông - the book of men

Bạn thật may mắn khi được sống trong thời đại này bởi có một điều vô cùng vĩ đại sắp xảy ra – đó là sự gặp gỡ giữa khoa học và tôn giáo, sự gặp gỡ giữa Đông và Tây, sự gặp gỡ giữa hướng ngoại và hướng nội. Điều này sẽ tạo ra một con người mới, một con người có thể dễ dàng đi ra bên ngoài hoặc đi vào bên trong, đi vào thế giới hướng ngoại của khoa học hoặc đi vào thế giới hướng nội của tôn giáo – dễ dàng như khi bạn đi từ trong nhà ra vườn rồi lại quay trở vào nhà. Chẳng có gì khó khăn và bạn không cần sự thỏa hiệp nào cả. Mỗi lần ra khỏi nhà và bước lên bãi cỏ, bạn đâu có cần nhọc sức – bạn cứ thế bước ra mà thôi. Trong nhà lạnh quá còn ở ngoài kia, mặt trời rạng rỡ và ấm áp, bạn bước ra bãi cỏ, bạn ngồi xuống bãi cỏ. Rồi khi bên ngoài trở nên quá nóng, bạn lại đi vào nhà vì bên trong rất mát mẻ, chỉ đơn giản vậy thôi.

Một con người toàn diện sẽ có thể dễ dàng đi vào khoa học và tôn giáo như bạn ra vào nhà mình vậy; cả bên trong lẫn bên ngoài đều thuộc về người đó.

Carl Gustav Jung đã chia con người ra làm hai loại: hướng nội và hướng ngoại. Cách phân loại này có giá trị trong quá khứ nhưng sẽ hoàn toàn vô giá trị trong tương lai, vì con người tương lai sẽ đồng thời là cả hai. Trong quá khứ, chúng ta luôn phân loại theo cách này, nhưng con người tương lai sẽ không là đàn ông mà cũng không là đàn bà. Ở đây, tôi không nói đến khía cạnh sinh học – về mặt sinh học, đàn bà sẽ vẫn là đàn bà, và đàn ông sẽ vẫn là đàn ông. Nhưng về mặt tâm linh, người đàn ông tương lai sẽ có các đặc điểm nữ tính nhiều như người đàn bà, và người đàn bà tương lai cũng sẽ có các đặc điểm nam tính nhiều như người đàn ông. Về mặt tâm linh, sẽ không thể gọi họ là đàn ông hay đàn bà được nữa. Và đó chính là sự giải phóng đích thực – không chỉ là sự giải phóng của người đàn bà mà còn là sự giải phóng của người đàn ông – sự giải phóng khỏi trạng thái tù túng, sự giải phóng khỏi những phân loại mang tính bó buộc, sự giải phóng khỏi mọi tên gọi.

Con người sẽ không còn là người đạo Hindu, người đạo Hồi, người đạo Cơ Đốc; con người sẽ không còn là người Ấn Độ, người Đức, người Anh; con người sẽ không còn là người da trắng hay người da đen. Không phải là không còn màu da – người da trắng sẽ vẫn là người da trắng và người da đen sẽ vẫn là người da đen – mà là những điều này sẽ chẳng còn quan trọng hay mang tính quyết định, chúng chỉ là những điều vụn vặt, vô nghĩa. Con người mới sẽ có một ý thức chung, và nền tảng của nó được tạo ra nhờ sự gặp gỡ giữa khoa học và tôn giáo.

Trong cuốn Đàn ông, tác giả sẽ phân tích các vai trò khác nhau của người đàn ông, cũng như việc họ đã định hình và ảnh hưởng lên xã hội như thế nào. Đồng thời, ông chỉ ra làm thế nào đàn ông có thể chuyển hướng nguồn năng lượng vốn đang dẫn đến bạo lực, hung hăng sang sáng tạo và tiến hoá.

MỤC LỤC:

Lời nói đầu

Phần 1: ADAM Con người đầu tiên

Nạn nhân

Con rô-bốt

Động vật

Cơn điên tình dục

Phần 2: ADAM VÀ EVE

Nam nhi đại trượng phu

Tay chơi

Bạn trai

Người chồng

Người cha

Người bạn

Phần 3: ADAM TRONG THẾ GIỚI

Chính trị gia

Người nổi loạn

Nhà khoa học

Người làm kinh doanh

Chiến binh

Người già

Phần 4: CON NGƯỜI MỚI

Con người mới

Vượt qua nhị nguyên

Người sáng tạo

Người quan sát

Đức Phật

Zorba Đức Phật

Đàn Ông

Trích đoạn sách:

Cơn điên tình dục

Tình dục – đây chính là từ tạo ra sự hoang mang, hỗn loạn. Nó giống như ai đó ném một hòn đá xuống mặt hồ phẳng lặng; hàng triệu gợn sóng cuộn lên – chỉ vì từ tình dục. Nhân loại đã luôn sống dưới những ý tưởng vô cùng sai lầm.

Bạn đã bao giờ để ý thấy rằng đến một độ tuổi nhất định nào đó thì tình dục trở nên rất quan trọng chưa? Không phải do bạn mà nó trở nên quan trọng. Nó xảy ra không phải do bạn; nó xảy ra một cách tự nhiên. Khi đến tuổi 14, khoảng tầm đó, đột nhiên, năng lượng ngập tràn tính dục. Cứ như thể những cánh cửa ngăn lũ bên trong bạn đã bị mở toang ra. Những nguồn năng lượng vi tế mà trước nay chưa từng mở ra đã mở ra và toàn bộ năng lượng của bạn mang đầy tính dục, nhuộm màu dục. Bạn nghĩ, bạn hát, bạn đi đều mang tính dục – mọi thứ đều mang tính dục. Mọi hành động đều được nhuộm màu. Chuyện này xảy ra; bạn chẳng làm gì cả. Nó là tự nhiên. Việc vượt lên trên tình dục cũng là tự nhiên. Nếu tình dục được sống theo một cách trọn vẹn, không lên án nó, không có ý muốn loại bỏ nó thì đến tuổi 42 – cũng như khi đến tuổi 14 thì tình dục được mở ra và toàn bộ năng lượng mang đầy tính dục, đến tuổi 42 hoặc khoảng tầm đó, những cánh cửa ngăn lũ kia sẽ đóng lại. Chuyện này cũng là tự nhiên, chẳng khác gì chuyện tình dục trở nên sôi động; nó bắt đầu biến mất dần.

Bạn không thể vượt lên trên tình dục nhờ bất kỳ nỗ lực nào từ phía bản thân. Dù bạn làm gì thì cũng sẽ chỉ khiến nó bị áp chế, vì nó không có liên quan gì đến bạn. Nó có sẵn ở trong cơ thể bạn, trong trạng thái sinh học của bạn. Bạn được sinh ra là một sinh vật có tính dục; chuyện này chẳng có gì sai cả. Đây là cách duy nhất để được sinh ra. Đã là người thì phải có tính dục. Bạn không được thụ thai trong lúc cha mẹ bạn đang cầu nguyện hay đang nghe linh mục thuyết giảng. Lúc đó, họ không ở trong nhà thờ, mà họ đang làm tình. Nhưng ngay cả việc nghĩ rằng khi mình được thụ thai thì cha mẹ đang làm tình cũng có vẻ là một điều khó khăn. Họ đang làm tình; năng lượng tình dục của họ đang gặp nhau và hợp vào nhau. Khi đó, bạn được thụ thai; trong một hành động mang đậm tính dục, bạn được thụ thai. Tế bào đầu tiên là tế bào sinh dục, rồi từ tế bào đó, các tế bào khác được sinh ra. Nhưng về cơ bản, mọi tế bào đều giữ nguyên tính dục. Toàn bộ cơ thể bạn đều mang tính dục, được tạo thành từ các tế bào sinh dục. Giờ chúng lên tới hàng triệu.

Hãy ghi nhớ điều này: Bạn tồn tại với tư cách là một sinh vật có tính dục. Một khi bạn chấp nhận điều này, sự xung đột vốn được tạo ra suốt hàng thế kỷ qua sẽ biến mất. Một khi bạn chấp nhận điều này ở sâu bên trong, không có một ý tưởng nào cắt ngang, bạn coi tình dục chỉ đơn giản là tự nhiên, thì bạn sẽ sống theo nó. Bạn đâu có hỏi tôi làm thế nào để vượt lên trên việc ăn, bạn đâu hỏi tôi làm thế nào để vượt lên trên việc thở – vì chẳng có tôn giáo nào dạy bạn vượt lên trên việc thở, lý do chính là như vậy. Nếu không thì bạn đã hỏi tôi “Làm thế nào để vượt lên trên việc thở?” rồi. Bạn chỉ thở thôi! Bạn là một động vật cần thở. Tương tự như vậy, bạn là một động vật có tính dục. Nhưng có một sự khác nhau ở đây. Mười bốn năm đầu tiên của cuộc đời gần như là không có tình dục, hoặc cùng lắm thì cũng chỉ là những trò chơi tình dục sơ đẳng mà không thật sự là tình dục – chỉ là sự chuẩn bị, sự khởi động, có vậy thôi. Đến tuổi 14, đột nhiên năng lượng này đạt độ chín.

Hãy nhìn xem… Một đứa trẻ được sinh ra – ngay lập tức, trong vòng ba giây, đứa trẻ đó phải thở, nếu không đứa trẻ sẽ chết. Sau đó, việc thở sẽ được duy trì suốt cuộc đời đứa trẻ, vì nó xuất hiện ở bước đầu tiên của cuộc đời. Đứa trẻ không thể vượt lên trên việc thở. Có thể trước khi bạn chết, chỉ ba giây trước đó, nó sẽ dừng lại, nhưng không sớm hơn. Hãy luôn ghi nhớ điều này: Cả hai đầu của cuộc đời, điểm đầu và điểm cuối, đều giống y như nhau, đối xứng nhau. Khi đứa trẻ được sinh ra, đứa trẻ bắt đầu thở trong vòng ba giây. Khi đứa trẻ già cả và hấp hối, khoảnh khắc đứa trẻ dừng thở chính là trong vòng ba giây trước khi chết.

Tình dục xuất hiện ở một giai đoạn rất muộn: Trong vòng 14 năm, đứa trẻ đã sống mà không có tình dục. Và nếu xã hội không quá bị áp chế và do đó không quá bị tình dục ám ảnh thì một đứa trẻ có thể sống mà hoàn toàn không hay biết rằng tình dục, hay bất kỳ thứ gì giống như tình dục, có tồn tại. Đứa trẻ có thể giữ trọn vẹn sự ngây thơ. Sự ngây thơ đó không thể tồn tại bởi mọi người đang bị áp chế quá mức. Khi sự áp chế xảy ra, thì cùng với đó, sự ám ảnh cũng xuất hiện.

Vậy là các linh mục liên tục áp chế và từ đó xuất hiện những người phản linh mục, những Hugh Hefner – họ liên tục tạo ra ngày càng nhiều các văn hóa phẩm đồi trụy. Một bên là các linh mục liên tục áp chế và bên kia là những người phản linh mục, liên tục tìm cách khiến tình dục ngày càng trở nên mê đắm. Họ tồn tại song hành – hai mặt của cùng một đồng xu.

Tôi từng nghe một câu chuyện như sau. Có hai người đàn ông bị phá sản. Vì vậy, họ quyết định thực hiện một mô hình làm ăn, một mô hình làm ăn rất đơn giản. Họ bắt đầu đi du ngoạn, từ thành phố này sang thành phố khác. Một người sẽ đến trước và ban đêm, anh ta sẽ ném nhựa than đá vào các cửa nhà. Hai ba ngày sau, người kia sẽ đến lau dọn. Anh ta sẽ nói rằng mình có thể lau dọn bất kỳ chỗ nhựa than đá nào, lau dọn bất kỳ chỗ bẩn nào, và thế là anh ta sẽ lau dọn các cửa nhà. Trong lúc đó, người trước sẽ đi thực hiện nửa đầu của mô hình làm ăn ở một thành phố khác. Cứ như thế, họ bắt đầu kiếm được nhiều tiền.

Đây chính là câu chuyện của nhà thờ và Hugh Hefner cũng như những người đang ngày đêm tạo ra các văn hóa phẩm đồi trụy.

Họ song hành cùng nhau; họ là đồng lõa trong một âm mưu. Bất cứ khi nào bạn bị áp chế quá mức, bạn sẽ bắt đầu tìm kiếm một thú vui biến thái. Thú vui biến thái mới là vấn đề, tình dục không phải là vấn đề.

Vì thế, đừng bao giờ mang một tư tưởng nào về việc phản đối tình dục, nếu không, bạn sẽ không bao giờ có thể vượt lên trên nó. Những người vượt lên trên tình dục là những người chấp nhận nó một cách rất tự nhiên. Vấn đề không phải là làm thế nào để vượt lên trên tình dục, mà là làm thế nào để vượt lên trên cái hệ tư tưởng của xã hội: sợ tình dục, áp chế tình dục, bị tình dục ám ảnh.

Tình dục vô cùng đẹp. Về bản chất, tình dục là một hiện tượng tự nhiên có tính nhịp điệu. Nó xảy ra khi đứa trẻ sẵn sàng được thụ thai, và nó xảy ra là một điều tốt – nếu không, sự sống sẽ không tồn tại. Sự sống tồn tại thông qua tình dục; tình dục là phương tiện trung gian của nó. Nếu bạn hiểu sự sống, nếu bạn yêu sự sống, bạn sẽ biết tình dục là thần thánh, là thiêng liêng. Và rồi bạn sẽ sống theo nó, và rồi bạn sẽ hân hoan trong nó; và nó sẽ đi, tự nhiên như khi đến, theo cách của riêng mình. Đến tuổi 42, hoặc tầm đó, tình dục bắt đầu biến mất, tự nhiên như khi nó xuất hiện. Nhưng chuyện không xảy ra như thế.

Bạn sẽ ngạc nhiên khi tôi nói khoảng 42 tuổi. Bạn biết có những người 70, 80 tuổi, nhưng họ vẫn chưa vượt lên trên. Bạn biết những người “già đổ đốn”. Họ là những nạn nhân của xã hội. Vì họ không thể tự nhiên nên họ phải hứng chịu những hệ quả tai hại – vì họ áp chế khi đáng ra họ nên tận hưởng và hân hoan. Trong những khoảnh khắc hân hoan, họ không đắm mình trọn vẹn. Họ không đạt đến cực khoái, họ dở dang. Vì vậy, hễ khi nào bạn dở dang trong bất cứ điều gì, nó lưu lại lâu hơn….

bản ngã

bản ngã

Khi chúng ta yêu thương, khi chúng ta cảm thấy được tình yêu thương, cho dù đối với một con người, một con vật, một bông hoa hoặc một buổi hoàng hôn, thì chúng ta được thoát ra khỏi chính mình. Những ham muốn của chúng ta, những sợ hãi và nghi ngờ của chúng ta tan biến  hết. Nhu cầu được thừa nhận tan biến, ta không còn tìm cách để so sánh mình với những người khác nữa, để sống được nhiều hơn những người khác nữa. Tâm hồn chúng ta nổi lên trong khi tất cả chúng ta tràn đầy cảm giác này, khi ấy sự hăng hái hoan hỉ của con tim lan tỏa một cách tự nhiên để ôm hôn tất cả các chúng sinh và vạn vật trong cuộc đời.---

--- Thiếu tự tin ngăn cản ta tiếp cận với các nguồn. Khi tôi nói về các nguồn, tôi chỉ định tất cả mọi khả năng trí tuệ, lý trí hoặc thân thể, tất cả mọi kỹ năng của chúng ta, tất cả sức lực mà chúng ta đang có trong mình, ở đâu đó trong ta mà ta không thường xuyên sử dụng chúng. Các bạn sẽ ngạc nhiên khi nhận thấy rằng các bạn có trong mình nhiều nguồn hơn các bạn tưởng đấy. ---
--- Alice cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương ở mức độ cao nhất. Anh xem cô là gì mới được chứ? Chỉ biết quan tâm đến món sô-cô-la nhuyễn thôi ư?
Cô - người vốn rất tự hào với chức danh tư vấn của mình. Cô - người vốn luôn được tôn trọng trong lĩnh  vực của mình. Cô - người đàm phán để đoạt được một hợp đồng quốc tế khủng. Cô – người hàng ngày kiến lập những lời cố vấn gây tác động ảnh hưởng đến hàng ngàn khách hàng...
- Nói lại cho em biết anh có bao nhiêu con chiên?
Anh so vai tỏ dấu hiệu bất lực.
- Chẳng thể làm được gì đâu. Một sự nghiệp bị lỡ dở, quên đi thôi.
Cô chợt cảm thấy mình như một đứa trẻ cứ ngỡ có khả năng bơi qua một cái hồ, và người ta khiến nó hiểu rằng nó bị mắc lừa hoàn toàn.
Lần cuối cùng khi có người đã dự báo trước sự thất bại dành  cho cô, là khi cô vừa bước chân vào công ty với tư cách là thực tập sinh. Cô đã dám trình bày những đề xuất cho một khách hàng trong khi cô chỉ được coi là đảm nhận viết báo cáo ở các cuộc họp. Người ta đã nhẹ nhàng chỉnh đốn cô: đề xuất của cô không trụ được, khách hàng chắc sẽ không muốn. Cô đã khăng khăng nài nỉ, tin chắc vào giá trị những ý tưởng của cô, và đã chiến đấu để có quyền được giới thiệu chúng cho khách hàng. Đề xuất đó đã không chỉ được chấm mà sự áp dụng chúng vào thực tế đã mang lại một thành công vang dội. Đợt thực tập của cô đã được chuyển thành CDI(1).
Tôi không nghĩ là em tinh thông trong các vấn đề về tinh thần đâu. Thật khó nuốt trôi...
(1). CDI: Contrat à durée indéterminnée: Hợp đồng làm việc vô thời hạn. ---
--- Espicète đã nói “Người ta sẽ hủy hoại bạn bắt đầu từ lúc bạn cho rằng người ta hủy hoại bạn”. Nhưng để phán xét một tình hình, cần phải có khả năng phóng mình vào thời tương lai để có một cái nhìn tổng thể lên toàn bộ sự kiện đang được nói tới, những hậu quả thực sự của nó, những gì mà nó dù sao cũng đã đem lại cho chúng ta, những gì mà nó đã tránh được cho chúng ta, và những gì mà chúng ta đã lĩnh hội được qua sự kiện đó... Chỉ với sự bình tâm suy nghĩ lại và chiêm nghiệm thì ta mới có thể biết được tất cả mọi điều.---
--- Nhưng sau một hồi, xuất hiện một thứ cảm giác hoàn toàn xa lạ trào dâng trong cô. Một thứ tình cảm “đã thấy”.
Những lời răn dạy huyền bí mà cô đang đọc nhắc cô nhớ đến những lời răn dạy khác cũng hoàn toàn huyền bí,những lời mà cô ép mình đọc và đọc đi đọc lại mà vẫn không sao thực sự hiểu chúng một cách tường tận, những lời nói đôi khi hoàn toàn kỳ lạ mà cô còn chế giễu chúng.
Những lời răn của chúa Jésus.
Làm sao điều ấy lại có thể chứ?  Hai người sống cách nhau sáu thế kỷ, sáu thế kỷ và hàng ngàn kilomet, vào những thời kỳ mà hiếm khi người ta đi du lịch  xa, và còn trước khi người ta phát minh ra máy in rất lâu...
Bối rối trước khám phá của mình, cô chạy đi tìm cuốn Kinh thánh Luật dân sự của mình, và đọc lại ngay từ đầu cuốn Đạo Đức Kinh để truy tìm tất cả mọi sự giống nhau.
Dần dần cô phát hiện ra, cô ghi lại và theo từng bước, sự ngạc nhiên của cô biến thành niềm hứng thú khi cô đánh giá mức độ khám phá của mình.
Thi thoảng, những lời của chúa Jésus giống như sự hưởng ứng cho lời của Lão Tử, như thể ngài trả lời nhà hiền triết:
Lão Tử: Tâm hồn ta là tâm hồn của kẻ có trí tuệ đơn giản.
Jésus: Phước thay những kẻ nghèo nàn về trí tuệ.
Ở những đoạn khác, các câu nói của hai người hoàn toàn như nhau:
Lão Tử: Khi thánh nhân đã cho đi tất cả, họ lại còn có nhiều hơn nữa.
Jésus: Hãy cho đi, các người sẽ nhận về nhiều hơn thế cả trăm lần.
Ngay cả những lời nói khó hiểu nhất, những điều khó chấp nhận nhất, thì cũng rất gần gũi với nhau:
Lão Tử: Lấy về mình những nhơ bẩn của vương quốc [...] đó chính là vua của tất cả.
Jésus: Phước thay nếu người ta phỉ nhổ dè bỉu con.
Đôi khi từ ngữ khác nhau, nhưng ý tưởng giống nhau:
Lão Tử: Thánh nhân không có ham muốn gì khác ngoài việc không ham muốn gì.
Jésus: Hãy chăm chú vào cầu nguyện, để không bị sa vào cám dỗ.
Ta tìm thấy cũng một lời kêu gọi hãy sống nhún nhường, tự hạ mình:
Lão Tử: Kẻ nào tự đặt ra chỗ sáng thì mãi mãi tăm tối. Kẻ nào thỏa mãn về mình không được đánh giá cao.
Jésus: Nếu ta tự tôn vinh bản thân mình, vinh quang của ta không đáng giá gì hết.
Lão tử: Tự đặt mình vào vị trí cuối cùng, thánh nhân ở vị trí hàng đầu [...] Kẻ  nào mạnh và lớn thì đứng trong vị trí thấp.
Jésus: Ai đó đứng lên thì sẽ bị hạ thấp xuống.
Cả hai người đều lấy làm tiếc cho khó khăn khi đưa vào vận hành những ý tưởng của mình:
Lão Tử: Những lời dạy của ta đều rất dễ hiểu, rất dễ làm theo, nhưng con người không thể hiểu chúng và không thể làm theo chúng.
Jésus: Tại sao các người cứ gọi ta là “Lạy Chúa, Lạy Chúa!” nhưng lại  không thực hiện những gì ta nói?
Cả hai người đều cảnh báo về nguy cơ bị vật chất ám ảnh...
Lão Tử: Không có tai ương nào tồi tệ hơn ham muốn được sở hữu.
Jésus: Thật là khó cho những kẻ giàu có bước vào Vương quốc của Thiên chúa!
…với thi thoảng những câu ẩn dụ rất cùng họ hàng, những từ rất gần gụi với nhau:
Lão Tử: Một căn phòng đầy vàng bạc và đồ trang sức không thể giữ được. Tự cao tự hào bởi vì ta tràn đầy sự giàu có và danh dự, luôn thu hút về mình điều bất hạnh. Khi việc hữu ích được hoàn thành và khi danh vọng xuất hiện thì nên rút lui: Đó là Đạo Trời.
Jésus: Đừng ky cóp gom góp làm giàu trên trần gian, những con sâu và gỉ sét sẽ phá hủy chúng, bọn trộm cắp sẽ đột nhập và lấy đi, mà hãy gom góp những vật báu trên trời, nơi sẽ chẳng có sâu lẫn gỉ sét phá hủy, và là nơi mà bọn trộm cắp không đột nhập và lấy đi. Bởi ở đó sẽ là vật báu của các con, cũng tại đó sẽ là tâm hồn các con.
Cũng cùng một lời khuyến khích nên tìm lại một tâm hồn con trẻ:
Lão Tử: Kẻ nào chứa đựng trong mình sự vĩ đại của Đức hạnh thì giống như một đứa trẻ sơ sinh mà những loài thú độc không cắn, những loài thú dữ không ăn thịt, những loài chim săn mồi không cắp đi.
Jésus: Người nào tự biến mình khiêm nhường như một đứa trẻ nhỏ thì sẽ vĩ đại nhất trong Vương quốc các vị thần.
Họ thậm chí còn chia sẻ cùng một nhận định về cái chết:
Lão Tử: Kẻ nào chết mà không ngừng tồn tại thì đã trở thành bất tử.
Jésus: Nếu hạt lúa mạch không rơi xuống đất và không chết, nó sẽ cô độc: nhưng nếu nó chết, thì nó sẽ đem lại rất nhiều hạt mạch khác [...] Kẻ nào tìm cách cứu sống cuộc sống của mình thì hắn sẽ mất nó, và người sẽ mất đi cuộc sống của mình thì sẽ tìm lại được nó.
Tối hôm đó, Alice đi nằm mà trí tò mò bị kích thích tột độ.
Hoặc chúa Jésus đã trích rút những ý tưởng của Lão Tử, hoặc những lời răn dạy của họ, vốn đều rất rối rắm đối với cô, chứa đựng một sự thật căn bản hết sức, đến nỗi mà sự thực ấy đã trở thành phổ quát toàn cầu...
Và quả thực như vậy, cô sẵn sàng quyết tâm giải mã điều ấy. ---
--- Tôi sẽ ngộp thở… Nếu tôi chất lên mình tất cả những thứ ấy, người ta thậm chí không thể nhìn thấy tôi được.
Buổi tối, một ly rượu mận trên tay, vỏ chai đã gần rỗng ở bên cạnh, áp lực đã giảm, bà suy ngẫm về ý nghĩa của những cụm từ đã thoát ra từ miệng mình trong thời khắc nóng giận ấy.
Của cải khiến ta xa rời chính bản thân mình.
Ta càng trau chuốt hình ảnh mình thì ta càng bóp ngạt chính con người mình. ---
--- Cô cứ đi nhơn nhởn như thế qua các phòng, các tầng trong cửa hàng, như thể cô đang bay trong không gian và từ trạng thái tồn tại ấy, cô cảm thấy đang dần dần ló ra một cảm giác tự do, một sự tự do nhẹ nhàng và êm ái, một cảm giác miên man tỏa ra từ đáy ruột gan cô, giải thoát cô hoàn toàn khỏi áp lực thường nhật của vẻ bề ngoài. Cô buông thả mình để nhấm nháp cảm giác lạ lùng và mới mẻ này, thưởng thức nó, và bất ngờ cô cảm thấy mình đang sống, sống một cách thực sự. ---
--- Yêu thương, đó đã là tự yêu thương chính bản thân mình rồi. Yêu thương bản thân đem đến một sức mạnh để không bị tổn thương trước những châm chọc mà bản ngã của những người khác phóng ra, và để không cho bản ngã của chính ta khởi động đáp trả lại chúng. Yêu thương, đó là yêu thương người khác trong lúc phân biệt được bản chất con người nấp sau một bản ngã, đôi khi gây khó chịu, và khi ấy ta sẽ thấy bản ngã đó tự tan đi. Yêu thương, đó là tìm thấy sức mạnh để yêu thương cả kẻ thù của mình, và biến họ thành đồng minh. Yêu thương, đó là yêu cuộc sống dẫu có những muộn phiền và khó khăn, và khám phá rằng chúng chỉ là những công cụ cho sự buông bỏ của chúng ta, của sự trưởng thành và tỉnh  thức của chúng ta mà thôi. Tình yêu là chìa khóa cho tất cả. Là bí mật của thế giới. ---

Tải Sách là website thư viên sách chia sẻ tài liệu sách với nhiều định dạng pdf/epub/mobi/prc/azw3 được tổng hợp mới nhất. Bạn có thể đọc online hoặc download về các thiết bị di động, máy tính, máy đọc sách để trải nghiệm.

Liên Hệ