<p>Tuổi Trẻ Lạc Lối</p>
<p>NỘI DUNG CHÍNH</p>
<p>Tôi sống để làm gì, tại sao tôi sống, tôi là ai, tương lai của tôi sẽ mở ra theo chiều hướng nào, quá khứ của tôi phải đóng lại ra sao, tất cả những vấn mắc tuổi trẻ của tôi đã hoàn toàn khép lại để nhường chỗ cho vị trí độc tôn duy nhất, “hài lòng với số phận.” Nghệ thuật của việc hài lòng với số phận mình, không còn khao khát một số phận khác tốt đẹp hơn. Hài lòng với bất kì thứ gì xảy đến với tôi mà không còn than trách và đặt định những câu hỏi tại sao. Mọi thứ xảy đến với tôi, đơn giản vì nó phải thế.</p>
<p>Một đứa mất gốc quê hương, một đứa không nhà, không hẳn thế, nhưng có quê hương nhà cửa mà không thể về. Dày dặn chai đá, một đứa đã trải qua nhiều đớn đau tâm hồn nhưng đã không chịu đầu hàng, luôn tìm cách đứng lên sau những thất bại để thu lấy các kinh nghiệm. Và tận cùng con đường này sẽ dẫn tôi đến đâu? Đứa lang thang này hoàn toàn không thể trả lời. Đã bao đêm rồi nằm giữa bóng tối, trơ trọi, ngắm nhìn sâu vào hư vô và thấy mình cô đơn lạc loài.</p>
<p>Gần chín năm trôi qua kể từ ngày cuốn gói ra đi khỏi gia đình và quê hương. Chín năm rồi sống trong thân phận một kẻ lang thang. Mỗi ngày trôi qua thấy thấm thía hơn thân phận mình trong cuộc đời này. Chín năm, tôi đã làm gì với chín năm quý báu cuộc đời mình. Tôi chẳng làm gì cả, tôi chỉ lang thang từ các vớ vẩn này sang các vớ vẩn khác.</p>
<p>Một chuyến hành trình dài mà tôi cứ ngỡ như một cuộc dạo chơi. Hồi ức này đã lưu lại trong tôi từng chi tiết, dù nhỏ nhặt nhất nhưng vẫn còn rất mãnh liệt.</p>
<p>THÔNG TIN TÁC GIẢ: </p>
<p>Ni Chi, sinh ra và lớn lên ở Huế. Có sách là tình yêu, tự do là hạnh phúc, âm nhạc là cuộc sống.</p>