<p>Chúng Ta Sống Để Lắng Nghe</p>
<p>Chúng ta sống để lắng nghe là tập tản văn của Phong Việt, tiếp theo mạch Chúng ta sống có vui không, Chúng ta sống là vì… đã được bạn đọc đón nhận nồng nhiệt những năm qua,</p>
<p>“Cảm ơn những giây phút chúng ta từng muốn trôi vào lãng quên</p>
<p>khi chông gai bủa vây khắp lối</p>
<p>rồi tia nắng đầu tiên thắp lên trong bóng tối</p>
<p>và tiếng cười dẫn lối</p>
<p>để nhìn thấy con đường…”</p>
<p>Giữa ngưỡng cửa bước sang năm mới, Nguyễn Phong Việt đứng lại, tần ngần, lắng nghe. </p>
<p>“Những ngày này, hãy để chúng ta giống như con tàu chuẩn bị vào sân ga. Chân ga, chân thắng thong thả buông ra. Tay cũng nên rời vô lăng hay màn hình điều khiển. Cứ để con tàu ấy, theo đà, từ từ trôi về điểm dừng của ga đến.” </p>
<p>Hành trình một năm ít nhiều chông gai và thử thách, xen cả những hạnh phúc vui tươi. Phong Việt nhắc nhớ mỗi chúng ta, lần nào đó trong đời – một lần, nhiều lần – hãy đi sâu vào lòng mình. Tìm lại chính mình, lắng nghe chính mình, rồi nhìn thấy chính mình từ thật sâu tâm khảm.</p>
<p>Chúng ta sống để lắng nghe, hãy nghe, và hãy hiểu, hiểu người, hiểu mình, hiểu mỗi ngày qua là không trở lại, hiểu mỗi phút giây đi là thời gian hữu hạn đời người lại vơi một chút. Hiểu để sống, và sống để lắng nghe.</p>