<p>Kí ức đầu tiên về sự đơn độc?
Khi ta lần đầu đi lạc và đứng tại quầy thu ngân của cửa hàng đòi mẹ.
Khi ta một mình bơi thật xa ngoài biển và quay lại chỉ thấy mình ta giữa mênh mông nước.
Khi lần đầu bị người ta yêu từ chối, lần đầu chia tay, lần đầu khóc thầm, lần đầu sống một mình giữa căn nhà trống trải, lần đầu là người dưng giữa buổi tiệc toàn những người tưởng quen.
Nhưng đó lại chính là những khoảnh khắc ta hy vọng, ta nếm trải: đơn độc với sách, đơn độc với âm nhạc, đơn độc nhìn những người khác, đơn độc viết.
Để rồi khi ta đơn độc, ta muốn bên nhau, khi ta bên nhau, ta lại chẳng thà đơn độc.</p>
<p>Tất cả những điều này được thể hiện trong câu chuyện pha trộn giữa dịu dàng, tinh tế, đôi khi u sầu nhưng không kém vui tươi Đâu chỉ độc mình tôi đơn độc.
Tôi là con một. Khi còn trẻ, tôi mong muốn có nhiều bạn bè và một gia đình đông đúc nhưng cũng khao khát cuộc sống cá nhân và riêng tư.
Giờ đây, khi tuổi đã về già, tôi chỉ còn lại một mình đơn độc trong căn hộ lớn, vợ tôi đã qua đời, các mối quan hệ khác cũng lạnh nhạt. Song mong muốn được sẻ chia và được đơn độc vẫn cùng tồn tại, luân phiên hoán đổi cho nhau.</p>
<p>Tác giả:</p>
<p>Jean-Louis Fournier sinh năm 1938 tại Arras trong một gia đình có bố là bác sĩ, mẹ là biên tập viên. Ông là nhà văn trào lộng kiêm đạo diễn phim truyền hình, đã thành danh với các tác phẩm: Grammaire française et impertinente (1992), Il a jamais tué personne mon papa (1999), Les mots des riches, les mots des pauvres (2004), Mon dernier cheveu noir (2006)... Chừng ấy cuốn sách ra đời và gặt hái thành công đủ để chứng tỏ tài năng của cây bút trào phúng đen này.</p>