<p>Billy Cà Lăm</p>
<p>Billy cà lăm là tiểu thuyết đầu tay của tác giả Helen. Cô định cư tại ngoại ô thành phố Sheffield (hạt Nam Yorkshire, Anh) và hoạt động với tư cách là một diễn viên trong nhiều năm. Cảm hứng giúp Helen viết nên cuốn sách này chính là cậu con trai Lenny, người cũng mắc chứng cà lăm (nói lắp): cô muốn viết ra một cuốn sách mà con trai mình sẽ hào hứng muốn đọc, với nhân vật chính là một đứa trẻ cũng bị rối loạn khả năng nói như cậu bé.</p>
<p>Cuốn sách sẽ khiến mọi người bật cười bởi sự đáng yêu, thú vị, giàu cảm xúc và tràn ngập sự đồng cảm. Một cuốn sách giúp trẻ em nhận ra rằng mọi người đều cần được trân trọng và mỗi người đều có một vị trí trên thế giới này.</p>
<p>Điều tệ nhất khi bạn tới nhập học ở trường mới là gì? </p>
<p>Đối với Billy Plimpton, đó là tật cà lăm. Cậu bé mười một tuổi và không thể nói trọn một câu mà không vấp.</p>
<p>“T-T-tôi tên là B-B-B-Billy Pliiimpton v-v-v-và tôi bị cà lăm. Tôi tên Billy Plimpton và tôi bị cà lăm. Tôi tên Biiiiilllly và tôi bị c-c-c-c-cà lăm.”</p>
<p>Thế đấy, làm sao Billy có thể giới thiệu bản thân với các bạn trong lớp mới ngon lành được mà không bị chế nhạo? Đã hai ngày sau khi nhập học, cậu thậm chí mới chỉ cất lời khi điểm danh… bằng cách thì thầm.</p>
<p>Đã thế thầy giáo mới còn bắt mọi người trong lớp phải có một bài thuyết trình giới thiệu bản thân!</p>
<p>Billy phải làm sao?</p>
<p>Không chỉ có vậy, Billy còn thích pha trò, ước mơ lớn nhất của cậu ấy là trở thành một diễn viên hài độc thoại. Cậu thậm chí còn móc ngoéo với Ngoại Bánh Mì rằng một ngày nào đó, cậu sẽ biểu diễn trên sân khấu cho ngoại xem.</p>
<p>Billy phải làm thế nào để hòa nhập với ngôi trường mới? Cậu ấy phải làm gì để vượt qua chướng ngại của bản thân?</p>
<p>Bạn hãy đọc và cùng Billy vươn tới ước mơ.</p>
<p>Trích đoạn sách hay</p>
<p>Mọi điều ta nói ra đều quan trọng. Ít ra thì, đó là những gì mẹ thường nhắc tôi. Đôi khi, mẹ yêu cầu tôi phải nhắc lại thành tiếng. Đến ngượng mặt. Cứ thử là thằng này xem, phải dỏng mỏ gào to bất kỳ điều gì đều có thể khiến bạn xấu hổ muốn đội quần.</p>
<p>Nhưng giờ thì tôi đang phải làm vậy đấy. Luyện nói. Hết lần này tới lần khác, qua gương. Bạn thường sẽ mò ra tôi ở đây; đây là nơi tôi giao tiếp nhiều nhất. Và thứ mà bạn thấy là cảnh tôi nhắm mắt nhắm mũi gào, hàm căng bạnh ra.</p>
<p>“T-T-tôi tên là B-B-B-Billy Pliiimpton v-v-v-và tôi bị cà lăm. Tôi tên Billy Plimpton và tôi bị cà lăm. Tôi tên Biiiiilllly và tôi bị c-c-c-c-cà lăm”.</p>
<p>Dẫu chẳng cà lăm khi nói, thì mặt mũi tôi cũng đỏ gay. Cứ như đang luyện nói dối bản thân trong gương ấy. Nếu không ở thế bí thì mặt tôi vẫn đỏ dừ, vì cứ cà lăm với chính bản thân thì bạn sẽ thấy tôi rõ là đần. Mà nhà trị liệu ngôn ngữ đã dặn tôi phải luyện tập. Nên đành nghe theo thôi. Tập ĐẾN LÀ LẮM.</p>