Hay Là Cứ Xin Lỗi: Truyện Ngụ Ngôn Về Tội Lỗi Và Sự Tha Thứ
Hay Là Cứ Xin Lỗi là một tác phẩm văn học độc đáo, có thể được xem như một truyện ngụ ngôn thời hiện đại. Câu chuyện được kể qua lời của hai nhân vật chính: Tôi và Shi Bong, hai thiếu niên không may mắn bị cha mẹ bỏ rơi và sống trong một trung tâm bảo trợ xã hội. Qua con mắt ngây thơ của trẻ thơ, họ chia sẻ về cuộc sống thường nhật tại trung tâm một cách hồn nhiên và đầy ám ảnh.
Cuộc Sống Bất Thường Tại Trung Tâm
Hằng ngày, Tôi và Shi Bong được cung cấp thuốc men đều đặn vào sáng và tối. Ban đầu, họ cảm thấy khó chịu và chóng mặt như bước đi trên bập bênh, nhưng dần quen dần với tác dụng phụ của thuốc. Họ tham gia các hoạt động đơn điệu như đóng gói bít tất, dán tem nhãn hiệu lên bánh xà phòng.
Tôi và Shi Bong tự nhận mình là “hàng cột trụ của trung tâm” bởi họ thường đứng bất động ở hai rìa hàng cuối trong các bức ảnh chụp tập thể của các thành viên. Cặp đôi này đóng vai trò như những người quan sát, ghi nhận mọi diễn biến trong cuộc sống thường nhật tại trung tâm.
Ám Ảnh Về Tội Lỗi Và Sự Trừng Phạt
Trung tâm bảo trợ là một nơi ẩn chứa nhiều câu chuyện đau thương, nơi những bệnh nhân "bị trị" đáng thương và những phận người "xộc xệch" bên lề xã hội chung sống. Những câu chuyện về cái chết đầy ám ảnh được kể lại một cách chân thực, sống động trên từng trang sách:
Người đàn ông trung niên tự tử bằng cách treo cổ mình ngay trên cửa sổ phía trên giường Tôi.
Cô gái trẻ tự sát bằng cách cắt cổ tay mình bằng mảnh ve chai và ngã quỵ trên bệ xí.
Người đàn ông đeo kính gọng sừng cố gắng khôi phục lại cuộc sống bằng cách đặt cược vào cuộc đua ngựa.
Bên cạnh những câu chuyện về cái chết, thực trạng về sự khai thác tình dục cũng được nhắc đến:
Shi Yeon, em gái của Shi Bong, làm gái mại dâm để kiếm sống.
Tôi và Shi Bong luôn lặng lẽ quan sát, hầu như không thể hiện thái độ trước những sự việc đau thương. Họ như những chiếc máy ảnh sống, cần mẫn ghi lại từng lát cắt, từng góc độ, thậm chí là những điểm tối tăm và ẩn khuất của cuộc sống.
Ác Thần Và Sự Tội Lỗi
Trong trung tâm, hai nhân viên bảo trợ – một người lùn và một người cao – đại diện cho mô-típ ác thần. Họ hành hạ và ngược đãi tất cả các bệnh nhân, đặc biệt là Tôi và Shi Bong.
Họ yêu cầu những học viên thú tội, sau đó phải chịu tội. Họ liên tục đặt câu hỏi: "Mày có biết mày làm sai cái gì không?", "Tao hỏi mày có biết tội của mày là gì không?".
Ban đầu, Tôi và Shi Bong không thể trả lời được vì họ không biết tội của mình. Tuy nhiên, việc thú tội và chịu tội dần trở thành thói quen của họ, thậm chí trở thành một loại lạc thú:
Họ cảm thấy bồn chồn, bứt rứt khi chưa gây ra tội, chưa bị trừng phạt.
Họ thậm chí còn dặn nhau hãy cứ xin lỗi trước rồi mới gây tội tương ứng.
Cái Kết Đầy Suy Ngẫm
Trong trung tâm, nhân tính và nhân cách bị đánh mất. Dấu ấn tội lỗi dường như đã ăn vào máu của Tôi và Shi Bong, đến mức khi thoát khỏi trung tâm, họ vẫn đi tìm tội lỗi như đi tìm hơi thở.
Tuy nhiên, nhờ sự giúp đỡ của ông chú ở nhà ga, cô em Shi Yeon, kí ức về người bố và tình cảm gắn kết giữa hai nhân vật, Tôi và Shi Bong dần cảm thấy nhân tính bên trong chính mình.
Kết thúc câu chuyện là những suy ngẫm về tội lỗi, lời xin lỗi, sự trừng phạt và sự tha thứ. Một vòng tròn lặp đi lặp lại trong đời sống con người, trong đó những đứa trẻ bị bỏ rơi phải chịu tác động lớn nhất và không thể nào bù đắp được những tổn thương và mất mát mà chúng đã phải hứng chịu.
Review Nội Dung Sách
Hay Là Cứ Xin Lỗi là một tác phẩm đầy ám ảnh, khiến người đọc phải suy ngẫm về những mặt tối của xã hội và những số phận bất hạnh. Ngôn ngữ giản dị, chân thực, tạo nên sức hút đặc biệt cho câu chuyện.
Tác giả Lee Ki-ho đã khéo léo sử dụng những hình ảnh ẩn dụ để phản ánh những vấn đề xã hội nhạy cảm, tạo nên tiếng vang lớn trong lòng độc giả.
Tuy nhiên, nội dung câu chuyện cũng có thể gây cảm giác bất an và ám ảnh cho một số người.
Với những ai yêu thích văn học hiện thực và muốn tìm hiểu về những số phận bất hạnh, Hay Là Cứ Xin Lỗi là một lựa chọn hấp dẫn.