<p>Mũi Hếch</p>
<p>‘’Mũi Hếch’’ – có một tình yêu mang tên là đậm sâu</p>
<p>Cuốn truyện dài Mũi Hếch của tác giả Trần Quỳnh Diệp như những đốm lửa nhỏ, đủ sức sưởi ấm trái tim cô độc của bất kỳ ai.</p>
<p>Câu chuyện không kể về nhân vật chính với cuộc đời đầy bão tố, nhưng cô nàng Mũi Hếch (biệt danh đáng yêu của nhân vật Lê Hà Anh trong truyện) đã sống một đời thật trọn vẹn. Trọn vẹn với lựa chọn của mình, trọn vẹn với những điều mình yêu thương và tin tưởng.</p>
<p>Câu chuyện bắt đầu khi Hà Anh vừa tốt nghiệp đại học và đi phỏng vấn xin việc tại một công ty du lịch ở Sài Gòn. Trong lúc đứng chờ xe buýt, trời bỗng đổ mưa to. Chiếc sơ mi trắng ướt nước mưa làm lộ thịt da khiến cô bối rối trước những ánh mắt săm soi. Bất ngờ một chiếc áo khoác được khoác lên người cô. Chàng trai không nhìn cô, nhưng khi xuống xe, anh cất tiếng chào: ‘’Chào Mũi Hếch nhé!’’. Hóa ra, giữa thành phố Sài Gòn rộng lớn này, đến một ngày Mũi Hếch cũng gặp được người con trai cô đã thương thầm bấy lâu. </p>
<p>Mũi Hếch (tên thật là Hà Anh) và Vũ Tuấn cách nhau 10 năm tuổi. Vũ Tuấn vốn là bạn thân của anh trai cô. Hai người bên nhau từ khi còn nhỏ, chia sẻ với nhau biết bao nhiêu chuyện. Tình cảm của Mũi Hếch được nhen nhóm từ những ngày tháng hoa niên ấy. Cô bé mười tuổi Mũi Hếch đã từng nói một câu: ‘’Sau này, nếu mà có người yêu, em muốn người đó là anh’’. Lời nói ấy, hóa ra không phải điều bâng quơ.</p>
<p>Vì hoàn cảnh gia đình, Vũ Tuấn phải theo cha mẹ vào Nam sinh sống. Suốt mười lăm năm, Mũi Hếch vẫn bền bỉ dành tình yêu đơn phương cho anh. Sau khi học xong cấp ba, cô đi làm một thời gian rồi quyết định vào Sài Gòn học đại học, mong sao một ngày nào đó có thể gặp lại Vũ Tuấn. Nhưng thành phố rộng lớn thế, cô lại chẳng có thông tin gì của anh, biết tìm anh thế nào đây.</p>
<p>Cuộc gặp gỡ vô tình với Vũ Tuấn trên xe buýt nhen nhóm lên trong lòng Mũi Hếch hy vọng sẽ sớm được gặp anh. Cô nhờ người vẽ một bức chân dung anh theo sự mô tả trong trí nhớ của cô, rồi cầm bức tranh đi hỏi từng người cô gặp trên phố. Một tuần, hai tuần, một tháng, sáu tháng đã trôi qua. Chẳng ai từng biết người con trai trong bức vẽ của cô. Cô đi tới cả những vùng ngoại ô xa xôi để hỏi, nhưng đều chỉ nhận được cái lắc đầu. Không bỏ cuộc, cô luôn tin rằng: ‘’Mình nhất định sẽ tìm thấy anh!’’.</p>
<p>Thế rồi vận may cũng mỉm cười với cô. Một người phụ nữ trung niên nhìn bức tranh và nhận ra đây là chàng trai thuê nhà cô. Mũi Hếch được dẫn về khu nhà. Cô hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc được nhìn thấy người cô thương. Trái với sự hồn nhiên, vô tư của Mũi Hếch, Vũ Tuấn giờ đây đã trở thành một người rất đỗi lạnh lùng, cô độc.</p>
<p>Cuộc sống với đầy những biến động, cả cha và mẹ đều mất, bị đi tù vì cướp chiếc dây chuyền vàng lớn mang về chữa bệnh cho mẹ, người bạn gái anh rất đỗi yêu thương cũng rời xa anh, đã khiến cho Vũ Tuấn hoàn toàn thay đổi, với những nỗi đau khó xóa nhòa. Nhưng có lẽ, mọi chuyện trên thế gian này đều đã được an bài. Chúng ta gặp được ai, xa cách ai, ở bên ai, đều đã được sắp đặt trước. Sau mười lăm năm, sự xuất hiện của Mũi Hếch như những tia nắng ban mai, vén bức mây mù trong tâm hồn nặng trĩu của Vũ Tuấn; mang đến cho anh niềm vui và hạnh phúc mà bao lâu này dường như đã biến mất khỏi cuộc đời anh.</p>
<p>Câu chuyện dài ‘’Mũi Hếch’’ như một thước phim trong trẻo, mang đến không khí mùa hè và những cung bậc cảm xúc thật nhẹ nhàng. Dẫu cho cuộc sống có xảy ra bao nhiêu biến động chăng nữa, chỉ cần trong tim son sắt một tình yêu, nhất định, hạnh phúc sẽ mỉm cười với ta.</p>